*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Giang Nam Hồn Cô Nương



Tần Lâm mím môi, tự trách không thôi.

Y nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Liễu Hiên, ôm hắn lên, lại bắt lấy mèo con nhào tới, đem nó đúng chỗ cất vào trong ngực.

“A lâm!” Hiên Hiên hai mắt sáng ngời nhìn y, trong mắt chậm rãi chỉ có một mình y.

Trái tim Tần Lâm bị hung hăng đánh trúng, vừa chua vừa mềm vừa ngọt, muốn đem hắn hòa vào trong xương tủy của mình, cùng hắn vĩnh viễn không tách rời.

“Hiên Hiên, em có chuyện gì giấu tôi không?” Y dịu dàng hỏi.

Liễu Hiên cả kinh, lập tức cảnh giác, như một con mèo con tạc mao xù lông, nhìn thú vị lại làm cho người ta đau lòng. Tần Lâm lập tức hối hận vì mình nói chuyện không rõ ràng, mà dọa hắn.

Vội vàng bổ sung: "Đừng sợ, tôi sẽ không bao giờ rời bỏ em, cũng sẽ không đuổi em đi. Hiên Hiên, tôi chưa từng chán ghét yêu tu, tôi rất thích yêu tu, bọn họ đều là nói hươu nói vượn.”

(*nói hươu nói vượn: nói rất nhiều và toàn là những chuyện khoác lác, không thật, không thực tế)

“Có thật không?” Liễu Hiên rất dễ lừa gạt, hắn mở to hai mắt, trong lòng có hơi lung lay.

Một bên cảm thấy điều này là không thể, tất cả mọi người nói như vậy; Một bên lại cảm thấy có lẽ là thật, A Lâm sẽ không lừa gạt mình, hơn nữa A Lâm cho tới bây giờ chưa từng nói y chán ghét yêu tu.

Tần Lâm trịnh trọng gật đầu: “Thật mà, tôi không có chán ghét yêu tu.”

Vì để cho Liễu Hiên tin tưởng, y đem lý do vì sao mình bị người ta lầm tưởng chán ghét yêu tiền căn hậu quả giải thích cho Liễu Hiên hết một lướt.

(*Tiền căn hậu quả: Nguyên nhân ngày trước sinh ra kết quả ngày nay.)

Liễu Hiên trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ biết trong lòng mình rất rất rất vui vẻ.

A Lâm không chán ghét yêu tu! A Lâm còn đặc biệt thích lông xù! Là một nhóc con lông xù! A lâm thích loại này nhất!

Liễu Hiên hạnh phúc muốn bay lên, hắn ôm chặt lấy Tần Lâm, kích động tới mức không biết nên nói cái gì nữa.

Tần Lâm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Qua hồi lâu, Liễu Hiên bình phục lại, mềm nhũn đem từng chuyện mình trải qua nói cho Tần Lâm. Bao gồm chuyện hắn độ kiếp thất bại, bị ép hồn phách ly thể, từng chuyện từng chuyện, không có một chút giấu diếm.

Tần Lâm nghe được trong chốc lát thì không thể tin được, lúc thì đau lòng thương tiếc, tâm tình cứ như tàu lượn siêu tốc lên rồi lại xuống. Chờ hắn rốt cục nói xong, Tần Lâm ôm chặt lấy hắn: “Sau này sẽ không thế nữa, tôi vẫn cưng chiều em, em chỉ cần phụ trách vui vẻ là được rồi.”

Liễu Hiên nhấp môi cười cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền đáng yêu.

Hắn đột nhiên hóa thành một tia sáng, rút về trong thân thể của mình. Tiếp theo, một móng vuốt trắng như tuyết từ trong cổ áo Tần Lâm thò ra, tiếp theo là móng vuốt thứ hai. Móng vuốt nhỏ nắm chặt cổ áo, đầu lông cũng ưỡn ra.

Liễu Hiên nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tần Lâm, dứt khoát lưu loát từ trong quần áo y bò ra, kéo hạt lưu ly và cá khô ra. Một bên vui vẻ chơi đùa lưu ly châu, một bên miệng không ngừng gặm cá khô. Còn Tần Lâm thì vứt lông cho hắn, đã đến mức không muốn dừng lại

Tần Lâm bị sự đáng yêu này đánh bại, ôm mèo con hôn mấy cái, mới lưu luyến không rời thả hắn xuống chơi hạt châu.

Bảo bối nhà y, rốt cục có thể không kiêng nể gì mà làm chuyện mình thích rồi.

Tác giả có lời muốn nói: Hoàn chỉnh văn.

Yo, chỉ muốn viết một truyện ngắn đặc biệt dễ thương, đặc biệt ấm áp, đặc biệt ngọt ngào ⊙ω⊙

_________

Editor: Chúc mừng 🎉 và cảm ơn meo~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play