Vừa rồi ở trước cửa, khi Hoắc Tự Hàn nhìn thấy một đôi giày cao gót kiểu nữ, còn cảm thấy có chút không hài hòa.
Mặc dù Khương Mạt Lỵ cũng thường xuyên mang giày cao gót, nhưng cô lại
không thích những đôi giày có phong cách mạnh mẽ, nghiệp vụ. Chỉ cần
động não ngẫm lại anh đã có thể đoán được ai đang ngủ ở đây, vị khách
được cô nhiệt tình chiêu đãi này là ai.
Mặc dù anh không biết hết tất cả những người bạn của cô, nhưng cũng xem như có một chút hiểu biết, vì vậy khi biết quan hệ giữa cô và Hàn Vân
Nguyệt cũng không tệ khiến anh cũng thấy kinh ngạc.
Anh và Hàn Vân Nguyệt cũng không quá quen thuộc, cũng không có giao
thiệp gì, nhưng mà khi cô hoàn thành mấy cái dự án thu mua một cách xinh đẹp cũng được anh xem như một trường hợp điển hình để phân tích, thủ
đoạn cùng năng lực không hề kém ba cô ấy, thủ đoạn sấm rền gió cuốn như
vậy mới có thể giúp công ty đứng vững gót chân sau khi ba mẹ lần lượt
qua đời. Đây là một nữ cường nhân khiến người khác phải bội phục.
Hoắc Tự Hàn vô cùng không quen nhìn thấy Khương Mạt Lỵ đối tốt với người khác.
Dù cho nguyên nhân bọn họ chia tay chính là chuyện này, dù đã hơn một
năm nay anh luôn rút kinh nghiệm xương máu, nhưng mà điểm này vẫn không
thể thay đổi, chỉ là đã có thể cẩn thận che giấu tốt hơn một chút.
Tất nhiên, không che giấu cũng không được, trước kia còn có lập trường
để khó chịu chứ hiện tại anh đã không còn là bạn trai của cô, nếu như
bởi vì chuyện này mà gây náo loạn, lấy hiểu biết của anh về Khương Mạt
Lỵ, cô tuyệt đối sẽ trở nên tôn trọng rồi xa cách anh.
"Cô và Hàn Vân Nguyệt rất thân quen?" Hoắc Tự Hàn hỏi.
Khương Mạt Lỵ dựa vào bồn rửa, nghiêng đầu cười cười: "Cũng được, so với bình thường thì thân hơn một chút."
Nếu người hỏi là đám chị em plastic, khẳng định cô phải trả lời thật ba
hoa một phen, cố gắng trong lúc lơ đãng chỉ ra quan hệ của cô và Hàn Vân Nguyệt đặc biệt tốt, cũng đặc biệt quen thuộc, nhưng nếu Hoắc Tự Hàn
hỏi thì cô vẫn nên trả lời chân thực một chút.
Mặc dù Hoắc Tự Hàn cũng bội phục trình độ và năng lực xã giao của Khương Mạt Lỵ, nhưng anh nghĩ nghĩ, rồi nhắc nhở: "Cô vẫn nên để tâm một
chút."
Khương Mạt Lỵ cũng không biết tại sao quan hệ của mình và Hàn Vân Nguyệt lại bỗng nhiên trở nên thân cận như vậy, nhưng cô tin tưởng Hàn Vân
Nguyệt là người quang minh lỗi lạc, sẽ không làm thủ đoạn bỉ ổi, nghĩ
đến điều này, cô nhìn Hoắc Tự Hàn một chút, xinh xắn cười một tiếng:
"Nếu trên người tôi thật sự có giá trị gì để một người như chị ấy phải
lợi dụng, đó cũng là một chuyện đáng để vui vẻ, không phải sao?"
Người như cô, ở trong vòng hào môn Cảnh Thành vừa nắm là có một bó to,
gia thế không được xem là quá tốt, trong gia tộc thì ba mẹ cũng không
phải nhân vật vô cùng quan trọng, nếu như Hàn Vân Nguyệt thật sự lợi
dụng cô, như vậy chẳng phải chứng minh cô rất có giá trị hay sao? Chẳng
lẽ không đáng để vui vẻ sao?
Nhưng mà ý tốt của Hoắc Tự Hàn cô vẫn rất cảm kích, dù sao bọn họ cũng
đã chia tay, thế mà anh còn có thể quan tâm như vậy, đây cũng là khía
cạnh đã chứng minh cô làm người cũng không tệ, nếu không thì người yêu
cũ cần gì phải để tâm như vậy.
Hoắc Tự Hàn cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, anh cũng không biết làm sao mà
Khương Mạt Lỵ lại dưỡng thành tính cách lạc quan như vậy.
Nhưng chuyện này cũng không quan trọng, nếu như Hàn Vân Nguyệt thật sự
làm chuyện bất lợi cho Khương Mạt Lỵ, khiến cô bị thương tổn, vậy anh
cũng sẽ không bỏ qua cho cô ấy.
"Hôm nay tôi còn có việc, đi trước." Khi Hoắc Tự Hàn chuẩn bị rời khỏi,
cũng đúng lúc Hàn Vân Nguyệt xuống lầu, hai người mắt đối mắt, lại cực
nhanh dời đi.
Khương Mạt Lỵ còn đang không biết phải giới thiệu hai người với nhau như thế nào, thì Hoắc Tự Hàn, người đối với ai cũng lạnh lùng, chỉ nhìn Hàn Vân Nguyệt một cái rồi rời đi, từ đầu tới cuối đều không có bất kỳ giao lưu gì.
Chờ sau khi Hoắc Tự Hàn đi rồi, Hàn Vân Nguyệt cũng giống như người mất
trí nhớ, cũng không hề nhắc đến Hoắc Tự Hàn, thậm chí một chút lòng hiếu kỳ cũng không có, cũng không hỏi cô, vì sao Hoắc Tự Hàn lại ở chỗ này,
quan hệ của cô và Hoắc Tự Hàn là như thế nào.
Khương Mạt Lỵ lấy tay chống cằm, ở trong lòng cảm khái: Quả nhiên tính cách của chị Nguyệt và cô không hề giống nhau.
Nếu như là cô, hận không thể đem từng chi tiết đều nghe ngóng cho rõ
ràng, gặp phải hình ảnh như thế, có mấy người có thể giữ được lòng hiếu
kỳ mà không bát quái chứ?
Thế mà Hàn Vân Nguyệt một chút lòng hiếu kỳ cũng không có, quả nhiên lão đại chính là lão đại, cùng với dạng em gái như cô không giống nhau.
"Trong nhà không có nguyên liệu nấu ăn, dì giúp việc chỉ mua đồ ăn mới
cho mỗi ngày, chị Nguyệt, bệnh của chị còn chưa khỏi, em sợ chị ăn toàn
bánh mì sẽ khiến dạ dày không thoải mái, nên luộc hai cái trứng gà."
Khương Mạt Lỵ có chút xấu hổ: "Còn có sữa bò nóng, nếu như ăn không quen ăn bữa sáng như này thì để lát nữa em dẫn chị đến nhà hàng gần đây
nhé?"
Hàn Vân Nguyệt biết Khương Mạt Lỵ cũng là thiên kim đại tiểu thư được
nuông chiều từ bé, mặc dù bây giờ ở nước ngoài du học, nhưng người nhà
cũng bố trí sinh hoạt hàng ngày của cô đến gọn gàng ngăn nắp, chỉ sợ
nhiều năm như vậy số lần vào bếp cũng không nhiều. Không thể không nói,
Mạt Lỵ thật sự vô cùng tri kỷ, lúc đầu khi quyết định đến nơi này ở lại
đã xem như đang quấy rầy con bé, cô lại lớn hơn Mạt Lỵ mấy tuổi, thế mà
lại để Mạt Lỵ chuẩn bị bữa sáng, thiệt là có chút kỳ cục?
"Không cần đâu." Hàn Vân Nguyệt nhìn Mạt Lỵ, ấm giọng cười nói: "Không
phải hôm nay em còn có lớp học sao? Đừng bởi vì chị mà làm trễ nải
chuyện của em."
Tất nhiên Khương Mạt Lỵ sẽ không chậm trễ, cô làm học sinh nhiều năm như vậy đều rất ít khi đến trễ. Hàn Vân Nguyệt đến bên này công tác khẳng
định cũng có người sắp xếp mọi chuyện. Nếu cô quá nhiệt tình, nói không chừng cũng sẽ khiến chị ấy thấy áp lực nhỉ?
Sau khi Khương Mạt Lỵ ra cửa đi học, Hàn Vân Nguyệt nhìn xem cách bày
trí trong nhà, trên tường phòng khách treo rất nhiều ảnh chụp, đều là
ảnh Khương Mạt Lỵ đi du lịch, ở trong tấm ảnh, cô bé cười thật vui vẻ,
giống như trên thế giới này không có chuyện gì đáng giá khiến cô thấy
phiền não.
Trong trí nhớ, hình như Mạt Lỵ vẫn luôn sống rất vui vẻ và tuỳ tiện.
Cô bé được người nhà bảo hộ rất tốt, là đóa hoa chân chân chính chính
được nuôi dưỡng bên trong nhà ấm, thiện lương đơn giản, sau khi cưới,
cũng được chồng toàn tâm toàn ý trân quý và bảo vệ.
Còn nhớ rõ, đời trước lúc cô thất thế, ở công ty trở thành trong suốt,
chỉ có chức vị không có thực quyền, những người bên trong vòng tròn mặc
dù không bỏ đá xuống giếng, nâng cao giẫm thấp, nhưng cũng không còn tôn trọng cô như trước. Lúc ấy Mạt Lỵ đã là bà Hoắc được người người nịnh
bợ, cô bé cùng Hoắc Tự Hàn tới tham gia buổi tiệc rượu của Hàn thị, rất
nhiều người bao gồm cả thuộc hạ trước kia của cô đều xem Hàn Vân Kỳ là
gia chủ của nhà họ Hàn, bên người cô hầu như không có người nào có thể
nói chuyện, lúc đó là Mạt Lỵ ở trước nhiều người như vậy cười đi đến
trước mặt cô nói: "Hàn tổng, em có thể mời chị nhảy một điệu không?"
Một giây này, Mạt Lỵ không xem cô là một người phụ nữ bình thường mà cô chính là gia chủ của nhà họ Hàn.
Hai người phụ nữ cùng khiêu vũ trong trường hợp như thế này chính là một chuyện rất kỳ quái, nhưng hai người phối hợp rất tốt, không cần biết
bởi vì cái gì, trong trường hợp như thế, Mạt Lỵ là người đã cho cô sự
tôn trọng lớn nhất.
Thật ra sau khi trùng sinh, cô vẫn còn hận đôi cẩu nam nữ kia, cũng từng muốn bọn họ phải trả giá, phải đau đớn tột cùng, nhưng điều mà cô càng
muốn làm hơn chính là không cô phụ cuộc đời này, đồng thời cũng muốn cố
gắng, tận dụng khả năng để giúp đỡ người đã từng tôn trọng cô trong kiếp trước. [Editor Huệ Lê Thị: Tội chị ấy ghê, bao nhiêu công sức bỏ ra
cuối cùng lại bị đứa em gái hớt tay trên :(]
Không biết hiện tại tình trạng bên Hoắc Tự Hàn như thế nào, nhưng nếu có khả năng giúp đỡ, cô nhất định phải giúp.
Bởi vì trợ giúp Hoắc Tự Hàn, chính là trợ giúp Mạt Lỵ.
Cho dù đời trước Mạt Lỵ vẫn luôn sống hài lòng thuận ý, nhưng cô vẫn hy
vọng cô bé đáng yêu này có thể sống càng thêm nhẹ nhõm, càng thêm hạnh
phúc.
* * *
Sau khi đi tới trường học, Khương Mạt Lỵ mới biết hôm qua trong trường
đã xảy ra chuyện, thật ra khi sống ở nước ngoài mới hiểu được an ninh
trong nước vô cùng đáng được khen ngợi.
Nhưng mà cô đi ra ngoài đều có lái xe đưa đón, trong nhà lại có dì giúp
việc quét dọn vệ sinh, nấu cơm, chỗ ở cũng coi như nằm trong khu nhà
giàu, nói tóm lại, chỉ cần không phải mệnh cô nhất định phải chịu kiếp
nạn thì mấy năm học đại học này cô tuyệt đối có thể bình an vượt qua.
Nghĩ đến hôm nay Hoắc Tự Hàn vô cùng lo lắng đến nhà tìm cô, như vậy đã rõ ràng là có chuyện gì.
Xem ra là lo lắng cô xảy ra chuyện, nhưng mà làm sao anh lại biết của
địa chỉ nhà của cô, rõ ràng lúc trước hỏi anh còn nói không biết địa chỉ bên nước Anh của cô nữa chứ. Chậc chậc.
Còn có, cô nấu bát mì làm bữa sáng cho Hàn Vân Nguyệt, rõ ràng anh cũng không thích ăn mì ăn, thế mà đem một tô lớn mì sợi ăn hết, đây là tâm
tư gì, ngay cả người qua đường cũng biết. Nếu như anh nhất định phải
đóng thành vịt chết còn mạnh miệng nói mình đói bụng không đủ ăn, vậy
chuyện anh đoạt lấy trứng gà trong tay cô rồi tự mình đi luộc thì phải
giải thích như thế nào đây? Nói trắng ra là, chính là tâm tư ác liệt của đàn ông, không muốn để người khác ăn món do cô nấu.
Khương Mạt Lỵ đắc ý cười ra tiếng, thế mà tên đàn ông này còn đóng giả
thành bộ dáng không thích cô nữa chứ, đến diễn cũng diễn không xong.
Thật ra anh đối với cô dư tình chưa hết, chuyện này cô có thể hiểu được.
Bình tĩnh mà xem xét, lúc cô cùng anh còn đang yêu nhau, anh thích cô
nhiều hơn rất nhiều so với cô thích anh, mà bây giờ ngay cả cô cũng còn
cảm giác động tâm, vậy làm sao anh có thể hoàn toàn quên cô đây?
Khương Mạt Lỵ cũng không dám cam đoan trong lòng tất cả mọi người mối
tình đầu đều là sự tồn tại đặc biệt, nhưng cô và Hoắc Tự Hàn đều là mối
tình đầu của nhau, hai người cũng không có nhược điểm gì, lúc yêu đương
cũng oanh oanh liệt liệt, yêu đến mức tình chàng ý thiếp, khó bỏ khó
chia.
Tình cảm của cô dành cho anh không sâu đậm như anh giành cho cô, nhưng
sau khi chia tay cô vẫn còn bị anh ảnh hưởng rất nhiều, càng đừng nói
đến anh.
Được rồi, cô muốn đem nhóm người theo đuổi mình sắp xếp thứ tự một lần nữa.
Tổng hợp các phương diện điều kiện, cùng tiềm lực, tạm thời Hoắc Tự Hàn vẫn có thể xếp vị trí thứ nhất.
Khương Mạt Lỵ nhận định Hoắc Tự Hàn vẫn còn thích cô, cô tin tưởng,
khẳng định anh cũng chú ý đến tài khoản weibo của cô, nghĩ nghĩ, Khương Mạt Lỵ đăng nhập tài khoản, đăng một cái tin--
[Hôm nay là lần đầu tiên nấu mì, hẳn là cũng không quá khó ăn, hy vọng lần sau có thể làm tốt hơn nữa. Cố lên.]
Có fan hâm mộ bình luận phía dưới:
【 Hẳn là? Chẳng lẽ lần đầu tiên nấu mì sợi lại làm cho người khác ăn sao? Ai vậy? Ai vậy? 】
Khương Mạt Lỵ cong môi cười một tiếng, cô chính là đang chờ bình luận
này, fan hâm mộ của cô đúng là tiểu thiên sứ, cô không chút do dự trả
lời: "Là người tôi rất quan tâm."
Người rất quan tâm, cô lại không có nói là nam hay nữ, cũng có thể là
bạn nữ nha, thật muốn có vài chị em plastic hoặc nhóm lốp xe dự phòng
tới hỏi, lúc đó cô có thể nói là Hàn Vân Nguyệt, nhưng mà Hoắc Tự Hàn
nhìn thấy sẽ biết cô đang nói không phải ai khác, mà là anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT