Khương Mạt Lỵ vẫn luôn cảm thấy, nếu như gia đình riêng của hai anh em đều ở dưới cùng một mái hiên. Mặc dù nội bộ cũng có mâu thuẫn, nhưng tổng thể mà nói thì vẫn bình thản, chuyện này không thể không nói đến tất cả là nhờ lối giáo dục của ông bà nội, cũng không thể rời khỏi cố gắng của bác cả và ba cô.

Rất nhiều lúc bác cả đều cố gắng xử lý mọi việc thật công bằng, Khương Mạt Lỵ cho rằng mặc dù bác cả là một người có tâm tư của riêng mình, nhưng ông ấy cũng giống đa số những người đang nắm quyền trong giới hào môn, đó là đem lợi ích gia tộc đặt ở vị quan trọng nhất.

Dưới sự ảnh hưởng của người lớn, thế hệ này của bọn họ, cho dù là người nhỏ tuổi nhất, chính là em trai Bạch Lịch, cũng biết sau này phải cống hiến cho gia tộc.

Trên thế giới này có rất nhiều người đặt lợi ích của mình ở vị quan trọng nhất, nhưng trong giới hào môn, chỉ có đặt lợi ích gia tộc lên trên lợi ích cá nhân thì gia tộc đó mới có thể càng đi càng xa, càng ngày càng phát triển.

Buổi tối một ngày trước khi Khương Mạt Lỵ rời đi, cuối cùng bác cả cũng rút được chút thời gian rảnh đến nói chuyện với cô, thể hiện sự quan tâm của lão đại trong nhà với tiểu bối.

Thư phòng của bác cả ở tầng ba, Khương Mạt Lỵ rất tri kỷ mà bưng một chén chè đến gõ cửa, nghe được bác cả nói tiến vào, lúc này cô mới đẩy cửa bước vào, trên mặt là nụ cười ngọt ngào chân thật, đi vào thư phòng, đặt chén chè lên bàn, lúc này mới nói: "Bác cả, đã trễ thế này rồi, sao mà bác còn làm việc nha. Bác phải chú ý thân thể chứ, cháu để thím Trần ninh một chút chè, nghe bác dâu cả nói gần đâu bác ngủ không ngon, chén chè này là phương thuốc mà cháu và người bạn kiếm được, có thể an thần."

Khương Mạt Lỵ là người tri kỷ, toàn bộ nhà họ Khương, từ trên xuống dưới đều biết.

Bác cả cũng không ngoại lệ, ông nhìn Khương Mạt Lỵ một chút, rồi cười nói: "Lỵ Lỵ đã trưởng thành rồi."

Khương Mạt Lỵ nghe vậy cười một tiếng, nói: "Tất nhiên rồi ạ, không phải mới qua sinh nhật hai mươi tuổi của cháu sao, cháu đã thành người lớn rồi."

Hai mươi tuổi, tuổi này đặt ở cổ đại thì đã trở thành mẹ của mấy đứa nhỏ rồi đó.

Khương Mạt Lỵ nhìn bác cả một chút, nói như thế nào đây, cô vẫn có chút đau lòng, rõ ràng bác cả chỉ mới năm mươi tuổi, nhưng đã có thật nhiều tóc bạc, vừa thấy đã biết chính là ngày thường quá mệt nhọc, người khác đều nghĩ làm chủ thì sẽ tiêu diêu tự tại. Nhưng Khương Mạt Lỵ biết, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, hầu như mỗi ngày bác cả của cô đều làm việc, nếu nói bác ấy vì Khương thị mà dốc hết tâm huyết cũng không đủ, mỗi lần nhìn thấy bác cả, cô liền hiểu được tại sao ông bà nội lại đem công ty giao cho bác cả, so với bác ấy thì ba của cô thật sự là cá ướp muối* nha.

* Cá ướp muối: Ý chỉ những người không có đam mê, không có ý chí, không có nghị lực sống.

Từ trong ngăn kéo, bác cả lấy ra một tấm chi phiếu đưa cho Khương Mạt Lỵ, khuôn mặt từ ái nói: "Bác cũng không biết những cô gái trẻ tuổi các cháu thích gì, cháu cũng sắp phải quay lại nước Anh, cái này xem như là tiền tiêu vặt đi, bản thân cháu muốn mua cái gì thì mua cái đó."

Khương Mạt Lỵ cũng không khách khí, cô vô cùng vui vẻ tiếp nhận chi phiếu.

Một trăm vạn!

Cái này thật bất ngờ. Sinh nhật lần này của cô, bao lì xì của ba mẹ cô cộng lại cũng không đến một trăm vạn đâu.

Nhìn thấy một loạt con số không trên tấm chi phiếu kia, Khương Mạt Lỵ cũng không keo kiệt mà nói với bác cả: "Nhiều như vậy ạ? Bác cả, thật sự không phải bác đã viết dư một số không chứ?"

Thấy phản ứng này của Khương Mạt Lỵ, ông bị cô chọc cười nói: "Trên tay con gái hẳn là nên có thêm ít tiền, nhất là khi ở bên ngoài, tuyệt đối đừng tiết kiệm, nên tiêu thì tiêu. Nếu không đủ tiền thì cháu cứ gọi điện thoại cho bác dâu cả."

Từ nhỏ đến lớn Khương Mạt Lỵ không hề thiếu tiền, khi bà nội còn sống bà thích cô nhất, trước khi lâm chung bà nội còn lén đem tiền tiết kiệm cùng phần lớn châu báu và đồ trang sức của bà cho cô. Ba mẹ cô cũng thường xuyên cho cô rất nhiều tiền tiêu vặt, bác dâu cả thì chính là nên cho bao nhiêu thì cho bấy nhiêu. Đừng nhìn năm nay cô hai mươi tuổi mà lầm, mỗi khi đến sinh nhật hoặc lễ tết, người lớn trong nhà cũng sẽ không keo kiệt mà lì xì cho cô, từ lúc vừa ra đời cô đã lập tức có quỹ ngân sách của chính mình, đã trôi qua bao nhiêu năm nay, cô cũng được coi như là một tiểu phú bà* đó.

* Tiểu phú bà: Cách gọi một người con gái hoặc phụ nữ có kha khá tiền tài.

Bác cả thấy Khương Mạt Lỵ cao hứng, lại làm bộ lơ đãng hỏi: "Bác nhớ trước kia con cùng đứa con thứ hai nhà họ Hoắc từng chơi cùng nhóm với nhau phải không?"

Thời buổi này muốn yêu đương mà không bị người lớn biết, nói đơn giản thì cũng đơn giản mà nói khó thì cũng khó.

Nhưng mà có một lần Khương Mạt Lỵ cùng Hoắc Tự Hàn đi ăn cơm ở bên ngoài vừa lúc bị bác cả nhìn thấy, lúc ấy cô lấy lý do là nhờ anh giúp cô học bù, cũng không biết bác cả có đoán được hay không, nhưng chuyện này bác cả cũng chưa từng nói cho những người khác, ngay cả bác dâu cả cũng không biết.

Mặc dù toàn bộ nhà họ Khương chỉ có Khương Bạch Lịch biết cô và Hoắc Tự Hàn yêu nhau, nhưng mà cho dù Cảnh Thành lớn như vậy, thì cũng có người từng nhìn thấy cô và Hoắc Tự Hàn đi chung với nhau, trong đó cũng có cả Khương Bạch Dương và bác cả.

Khương Mạt Lỵ cũng không muốn ở trước mặt bác cả đóng giả thành ngốc bạch ngọt quá mức, cho nên cô cũng thành thành thật thật trả lời: "Hiện tại bọn cháu không còn liên hệ với nhau nữa."



Nếu như bác cả nghĩ rằng bọn họ đang nói chuyện yêu đương, thì cũng xem như cô đang giải thích bọn họ đã chia tay rồi.

Chỉ là khiến Khương Mạt Lỵ vô cùng ngoài ý muốn chính là hình như ông lại cảm thấy vô cùng đáng tiếc, còn thở dài một hơi.

Biểu tình kia, thật giống với lúc Hoắc Tự Hàn tỏ thái độ anh không có hứng thú với Hoắc thị vậy.

Giống như trơ mắt mà nhìn chính mình đã bỏ qua tài sản trị giá cả chục tỷ, trăm tỷ.

Khương Mạt Lỵ nhịn không được hỏi: "Làm sao vậy bác cả?"

Ông nhìn cháu gái ngây thơ đơn thuần nhà mình một chút, ý vị thâm trường* nói: "Đứa con thứ hai nhà họ Hoắc kia cũng coi như đã hết khổ, sau này tiền đồ rộng mở."

*Ý vị thâm trường: Lời nói có ý nghĩa/ hàm ý sâu xa.

Trong lòng Khương Mạt Lỵ cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Cô cũng biết, chỉ cần Hoắc Tự Hàn nguyện ý, lập tức anh sẽ có được tiền đồ mà vô số người hâm mộ.

Nhưng mà nếu như anh không muốn thì sao đây.

* * *

Ngày hôm sau, Khương Mạt Lỵ chuẩn bị lên máy bay quay về nước Anh. Cùng người trong nhà ăn bữa sáng, sau đó Khương Tường Vi lái xe đưa cô ra sân bay, hai chị em câu được câu không trò chuyện với nhau.

Thật sự giống như mẹ Khương nói, nhà bác cả đã không còn chút hứng thú nào với Hoắc Lâm Chu nữa. Hướng gió ở nhà giàu luôn luôn rất chuẩn, có khả năng nhà họ Khương cũng được tính là nơi đã nhận được tin tức tương đối sớm, nếu như chờ thêm một đoạn thời gian nữa, làm không tốt thì mọi người đều biết Hoắc Lâm Chu đã thất bại trong việc thừa kế sản nghiệp nhà họ Hoắc.

Người biết rõ nội tình như Khương Mạt Lỵ lại cảm thấy chắc hẳn đời trước Hoắc Lâm Chu cùng bà Hoắc đã cứu vớt hệ ngân hà, cho nên đời này chỉ cần bày ra bản tính Phật hệ, không muốn cạnh tranh với đối thủ, không cần làm gì cũng đã có thể nằm mà thắng.

* * *

Nhân duyên của Khương Mạt Lỵ rất tốt, bạn bè ở nước Anh biết cô chuẩn bị quay lại nên đều nhắn tin hỏi xem cô ngồi chuyến bay lúc mấy giờ.

Lúc qua kiểm an, cô một bên vẫy tay tạm biệt với Khương Tường Vi, một bên mở Wechat.

Hiện tại ở nước Anh, cô cũng có hai người trong lốp xe dự phòng.

Một người là tiểu soái ca bản xứ, mang dòng máu lai Anh Pháp, là đàn anh đại học của cô. Dáng dấp rất đẹp trai, lại biết cách trêu chọc người khác vui vẻ, cũng rất giỏi nịnh bợ, có đôi khi chính cô cũng cảm thấy khả năng nịnh hót của cô cũng không bằng người này, nhưng mà anh ta có một nhược điểm, đó chính là gia cảnh rất bình thường, ở đây cũng chỉ có thể coi là người khá giả.

Khương Mạt Lỵ đang suy nghĩ có nên phát một tấm thẻ người tốt cho anh ta hay không. Thôi bỏ đi, dù sao cô cũng không thể cứ treo người ta mãi, trong lòng cô biết rõ, cô cùng người này không thể nào ở bên nhau, nhưng tiểu soái ca này thật sự rất biết cách nói ngọt, thật là khiến cô không thể hung ác mà hạ quyết tâm được.

Một người khác là nhà họ Tạ ở Viễn Thành, Tạ Kính Hào, không lớn hơn cô bao nhiêu tuổi, cũng là một du học sinh, hai người quen biết từ lúc tham gia một buổi tụ hội. Viễn Thành cũng rất gần Cảnh Thành, nhưng so về phương diện kinh tế thì vẫn thua xa Cảnh Thành, cho dù ở Viễn Thành nhà họ Tạ cũng là nhà giàu số một số hai, nhưng nếu đến Cảnh thành, thì cũng chỉ ngang tầm với nhà họ Khương mà thôi.

Nhưng mà Tạ Kính Hào có một ưu thế rất lớn, anh ta là con một trong nhà, không có ai cùng tranh gia sản. Đương nhiên Tạ Kính Hào cũng có nhược điểm, đó là anh ta không được cao lắm, ở bên ngoài thì nói là một mét bảy lăm, nhưng khi Khương Mạt Lỵ mang giày cao gót thì cô cũng đã cao gần bằng anh ta, đoán chừng chỉ khoảng trên dưới một mét bảy ba thôi. Tướng mạo thì cũng tốt, trong giới phú nhị đại cũng coi như là người nổi trội.

Khương Mạt Lỵ nghĩ nghĩ, nếu cô đã không thể ở cùng một chổ với anh chàng lai Anh Pháp kia, vậy thì cũng không cần trả lời tin nhắn của anh ta, cho nên cô trả lời tin nhắn muốn đến sân bay đón người của Tạ Kính Hào: "Được nha, nhưng mà có làm phiền anh quá không?"

Tạ Kính Hào nhanh chóng trả lời: "Không đâu, anh cao hứng còn không kịp đây."



Thế là, cứ như vậy mà quyết định, Tạ Kính Hào sẽ tới sân bay đón cô, cô lại mời anh ta ăn bữa cơm xem như đáp lễ.

Khương Mạt Lỵ rất ít khi nào khiến người theo đuổi cô cảm thấy họ là lốp xe dự phòng, trong vòng tròn phú nhị đại này bọn họ cũng coi như là thiên chi kiêu tử, cho nên nếu thật sự không thể trở thành người yêu, thì sau này cũng là ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, đương nhiên phải gìn giữ để quan hệ bạn bè được tốt đẹp, đây đều là nhân mạch, đều là tài nguyên đó!

Để không khiến người khác cảm thấy họ là lốp xe dự phòng, thì cô phải để bọn họ cảm thấy được, cô luôn tôn trọng bọn họ.

Khương Mạt Lỵ cũng sẽ không chiếm tiện nghi của người khác, những món quà tặng quý giá cô cũng sẽ không nhận, khi bọn họ mời cô ăn cơm thì cô cũng sẽ mời bọn họ một bữa cơm để trả lễ.

Cô là một thiên kim tiểu thư vừa có tiền vừa có nhan sắc, cần gì phải tham lam một hai chiếc túi xách của người khác, nói ra còn không khiến người ta cười đến rụng răng hay sao. So với những thứ này, thì cô luôn tôn trọng bọn họ, như vậy thì sẽ có điểm hảo cảm, cũng làm tăng nhân mạch tài nguyên cho sau này, đó mới là thứ quý giá nhất.

Lúc Khương Mạt Lỵ đến nước Anh, trên mặt cô cũng không có chút mệt mỏi nào, vẫn thật xinh đẹp, trắng trắng nộn nộn.

Sau khi nhìn thấy Tạ Kính Hào, hai người trực tiếp đi đến bãi đỗ xe, trên đường đi Khương Mạt Lỵ đều âm thầm quan sát Tạ Kính Hào, không biết có phải đã được người khác chỉ dẫn hay không mà khả năng phối đồ của anh ta đã được cải thiện khá nhiều, hôm nay lại mặc một bộ đồ có khả năng che nhược điểm rất tốt, lại đổi một kiểu tóc khác làm cho giá trị nhan sắc cũng tăng cao.

Khương Mạt Lỵ đang cảm thấy càng nhìn càng thấy Tạ Kính Hào thuận mắt, cô lơ đãng ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy một người quen cũng đang ở bãi đỗ xe.

Khương Mạt Lỵ nháy nháy mắt, cô cho là mình lại xuất hiện ảo giác, nếu không thì sao Hoắc Tự Hàn lại ở đây?

Sao Hoắc Tự Hàn lại ở nước Anh?

Anh đứng gần một chiếc xe, đang nói chuyện cùng người dân bản xứ, mặt mày lạnh lùng, lơ đãng liếc mắt nhìn cô một cái, lại như không có việc gì mà dời ánh mắt sang chỗ khác, lạnh lùng đến mức giống như cô là một người xa lạ vậy.

Khương Mạt Lỵ không thể hiểu nổi chính cô là người tinh thần phân liệt hay là anh mới là người như vậy.

Rõ ràng lúc ở trong nước bọn cô còn trò chuyện với nhau, còn cùng nhau ăn cơm trong nhà anh. Cô còn tưởng là bọn họ sắp trở thành người yêu cũ tốt nhất Trung Quốc rồi, thế mà bây giờ gặp nhau, anh lại xem cô như người xa lạ, ngay cả ý muốn bắt chuyện cũng không có.

Nhưng mà rất nhanh cô lại phát hiện một chuyện khác. Tạ Kính Hào và Hoắc Tự Hàn đụng áo.

Tạ Kính Hào cũng phát hiện chuyện này, còn vui tươi hớn hở nói: "Thật là trùng hợp, thế mà gặp được người mặc quần áo giống nhau."

Đàn ông và phụ nữ chính là không giống nhau như vậy đó.

Nếu như phụ nữ mà thấy người khác mặc giống mình thì cũng âm thầm so sánh với nhau một chút, ngay cả nữ minh tinh mà đụng đồ của nhau, người có tâm cơ cũng sẽ mua thủy quân đến ám chỉ đối phương không mặc đẹp bằng chính mình.

Còn đàn ông thì sao, trong đầu chỉ đơn giản là "Người anh em này cũng giống mình, phẩm vị không tồi." Editor Huệ Lê Thị trên dembuon.vn

Nhưng mà loại chuyện đụng hàng như thế này vẫn cảm thấy xấu hổ chứ.

Trong lòng Khương Mạt Lỵ âm thầm thở dài một hơi thật sâu, vừa nãy cô còn cảm thấy nhìn Tạ Kính Hào cũng rất thuận mắt, nhưng mà bây giờ vừa so sánh thì..

Dùng cách ví von đơn giản nhất chính là người thường mà ăn mặc giống minh tinh thì sẽ bị treo lên đánh*.

*Ý nói người bình thường và minh tinh mà mặc đồ giống nhau thì người bình thường sẽ thua xa (xấu hơn).

Nhìn thoáng qua "người thường" kế bên, lại nhìn "minh tinh" bạn trai cũ ở phía trước, Khương Mạt Lỵ cảm thấy thế giới này thật sự quá tàn nhẫn.

Có thể để yên cho cô nói chuyện yêu đương hay không!

[Editor Huệ Lê Thị: Ai mượn chị là nhan khống làm chi..]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play