Một ngày trước buổi tiệc sinh nhật của Khương Mạt Lỵ, Khương Bạch Dương đã trở về.
Anh ấy cũng đã ở bên ngoài trốn một đoạn thời gian, hiện tại lại là thời đại tin tức, chuyện bê bối của anh cùng nghệ sĩ nữ kia trên cơ bản đã
biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, loại tin tức này cũng chỉ giữ nhiệt độ trong một hai ngày, rất nhanh sẽ bị các tin tức khác thay thế. Nhà
họ Khương sợ mất mặt, người trong vòng cũng cho mặt mũi, cho nên đám
quần chúng ăn dưa chỉ biết nghệ sĩ nữ kia ngoại tình với một phú nhị
đại, nhưng tư liệu của phú nhị đại thì không bị tung ra.
Cuối cùng thì người một nhà cũng đầy đủ, tất nhiên là muốn cùng nhau ăn
một bữa cơm, ngay cả Khương Bạch Lịch cũng xin phép nghỉ học trở về.
Nhà ăn của nhà họ Khương rất lớn, trên bàn cơm hình chữ nhật tràn đầy những món ăn, sắc hương vị đều đầy đủ.
Khương Tường Vi vì ăn uống điều độ để giảm béo cho nên cơm tối đều không ăn quá nhiều, tối đa cũng chỉ là ăn no năm sáu phần, trong dĩa cũng chỉ là một quả trứng luộc cùng một ít bông cải xanh. Đến mức miệng cũng
nhạt nhẽo vô vị, nhìn nhìn trên bàn nào là trứng gà ngâm giấm, thịt kho
tàu, còn có tôm sốt cà chua. Thế nào gọi là đãi ngộ khác nhau, chính là
thế này.
Khương Tường Vi nghiêng đầu nhìn thoáng qua em họ đang gặm xương ngon lành, lại càng muốn mắng.
Rõ ràng đều có gen giống nhau, rõ ràng đều là người nhà họ Khương, tại sao cô lại không có vận khí tốt như em họ cơ chứ.
Em họ mỗi ngày đều không ăn kiêng, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, kết quả vẫn là tay chân tinh tế như thế kia.
Đừng nhìn hiện tại cô làm càn như vậy, trên thực tế ở nơi không ai biết
đến, so với Khương Tường Vi cô càng khổ bức hơn. Mỗi buổi sáng chỉ có
hai lát bánh mì ngũ cốc lại thêm một ly sữa bò cùng mấy quả nho, buổi
trưa thì ăn khoai lang tím hoặc bắp luộc, cùng với bò bít tết rán hoặc
là thịt ức gà chiên, trà chiều là nửa quả táo, là nửa cái thôi đó, buổi
tối thì ăn một quả trứng luộc cùng một phần rau luộc. Trong một năm, tối thiểu có ba trăm ngày cô ăn như vậy.
Khương Mạt Lỵ cũng không phải chưa từng nghĩ đến việc đi chích thuốc,
ngay cả trong hệ thống cũng có thuốc giảm cân không có tác dụng phụ. Có
thể là từ nhỏ cô đã được dạy bảo "Là thuốc có ba phần độc", cho nên, dù
tâm cô có động thì cô cũng không mua thuốc này. Một mặt là sợ sẽ có tác dụng phụ, một mặt khác, cô sợ chính mình sẽ ỷ có thuốc uống mà càng
ngày càng không thể tự hạn chế, đây không phải là kết quả mà cô muốn.
Mặc dù hiện tại giá trị nhan sắc của cô có thay đổi lớn cũng là hiệu quả mà hệ thống mang đến, nhưng trong cuộc sống hiện thực chính cô cũng
phải cố gắng rất nhiều.
Cho dù gen di truyền bày ở nơi này, cô sẽ không đủ xinh đẹp, giá trị
nhan sắc sẽ không cao, cho dù cô chỉ là một cô gái bình thường, thì đối
với giá trị nhan sắc cô vẫn sẽ kiên trì và cố gắng. Cho dù không có hệ
thống thì giá trị nhan sắc của cô cũng sẽ tăng lên mấy phần.
Trong lòng Khương Tường Vi đang reo hò: Đương nhiên không đủ! Cô muốn ăn thịt! Muốn ăn sạch một bàn đồ ăn cùng tôm và thịt kho tàu!
Lúc nào cũng phải khống chế, miệng cũng muốn nhạt như chim, cuộc sống này thật không thể kiên trì nổi nữa!
Khương Tường Vi cười cười, như người đã tu luyện đắc đạo, không chút nào nhớ nhung hồng trần tục vật, nói: "Đủ rồi, bản thân chị cũng không phải là người rất thích ăn thịt, ăn như này dạ dày cũng rất dễ chịu, em biết mà, từ nhỏ dạ dày của chị đã không tốt."
Khương Bạch Dương ngồi gần với hai người, tự nhiên cũng nghe được đoạn
đối thoại này, không khỏi nói: "Con gái các em mỗi ngày đều ồn ào muốn
giảm béo, anh nhìn hai người đều gầy đến mức sắp bị gió thổi bay. Thật
ra đàn ông vẫn thích những cô gái hơi mập một chút. Quá gầy không dễ
nhìn chút nào."
Khương Tường Vi cùng với anh trai chính là trời sinh bát tự không hợp,
lúc này cũng không thèm che giấu sự xem thường, không hề nhẹ nhàng giống như khi nói chuyện với em họ mà lại lạnh lùng nói với anh ruột: "Mặt
của đám đàn ông các anh cũng thật dày, ai nói giảm béo là để cho các anh cảm thấy đẹp mắt, ai nói trang điểm là để cho các anh nhìn. Chúng ta
chính là để lấy lòng chính mình, nghe hiểu được sao, là lấy lòng chính
mình, không phải lấy lòng đám đàn ông. Nhìn xem các anh đắc ý kìa, đều
muốn bay lên trời."
Không trách Khương Tường Vi không chừa mặt mũi cho anh ruột như thế,
thật sự là quá mất mặt. Ngay cả Khương Mạt Lỵ cô, trên các buổi tụ hội
cũng không ít lần bị người khác trêu chọc vì những chuyện tình phong
lưu của Khương Bạch Dương, chớ nói chi là Khương Tường Vi.
Khương Tường Vi cảm thấy, chính mình có một người anh ruột như thế, cũng là vì đời trước cô đã làm chuyện xấu. Cho nên mỗi lần nghe Khương Bạch
Dương nói chuyện, chi cần để cô mò ra một chỗ trống, cô tuyệt đối sẽ mở
miệng châm chọc anh.
Giống như trước kia Khương Mạt Lỵ là người đứng ra làm dịu bầu không
khí, cô cười hỏi Khương Bạch Dương: "Anh, em tò mò một chuyện, trong
lòng đàn ông các anh, cô gái hơi mập mà anh nói là người nên cao bao
nhiêu, nặng bao nhiêu nha?"
Em gái ruột luôn không cho anh sắc mặt tốt, em họ lại luôn cười tủm tỉm, lúc còn ở bên ngoài tránh đầu sóng ngọn gió, rõ ràng con bé cũng không có bao nhiêu tiền, vậy mà còn chuyển tiền cho anh.. Thời gian dài như
vậy, lòng Khương Bạch Dương cũng chầm chậm mà lệch một chút, cũng may,
cho dù anh bất công nhưng Khương Tường Vi cũng không thèm để ý chút nào, nếu không chắc chắn giữa hai chị em sẽ có mâu thuẫn.
Khương Bạch Dương thật nghiêm túc suy nghĩ, rồi trả lời: "Cao một mét
sáu bốn trở lên đi, thể trọng cũng không thể vượt qua năm mươi kí đi."
* * *
Khương Tường Vi: Ta thật muốn chửi đổng! [Editor đồng ý với chị]
Cô cũng không thèm che giấu nội tâm của mình, trực tiếp cười lạnh thành tiếng.
Hôm nay thật là không thể tiếp tục nói chuyện. Khương Mạt Lỵ cũng không tiếp tục lên tiếng.
Quả nhiên giống như Khương Tường Vi nói, nhìn xem đám đàn ông khoe khoang đều nhanh muốn bay lên trời.
Đã như vậy, đối với đám đàn ông các cô cũng không có yêu cầu gì nhiều,
vô cùng đơn giản, một trăm tám mươi xăng-ti-mét cùng mười tám
xăng-ti-mét.
Hiện nay, ở nhà họ Khương, Khương Bạch Dương trên cơ bản là người khiến
người chê chó ghét, ngay cả bác dâu cả cũng chẳng thèm hỏi anh thời gian qua đã đi nơi nào. Chỉ vì bọn họ đều biết, nếu như giao nhà họ Khương
vào tay Khương Bạch Dương, thì cả Khương thị sẽ bắt đầu lao xuống dốc.
Lui một vạn bước mà nói, nếu như thật sự không có biện pháp khác, bác
dâu cả cũng hy vọng Khương Bạch Lịch có thể đến tranh với con trai bà.
Nói tóm lại, đứa con trai của bà đã bị dưỡng phế rồi. Nếu đã dưỡng thành phế, vậy cũng lười phải quan tâm, cứ để nó tự sinh tự diệt đi~
Buổi tối Khương Bạch Dương đưa quà cho Khương Mạt Lỵ, lúc ở Nam Phi anh đào được một khối đá, thật sự rất xinh đẹp.
Sau khi Khương Mạt Lỵ biểu thị lòng cảm ơn, vẫn không quên ân cần hỏi
han: "Anh, anh có tính toán gì không? Cứ tiếp tục như vậy cũng không
phải là biện pháp đâu."
"Anh cảm thấy đi làm rất phiền, làm ông chủ cũng rất phiền." Bình thường Khương Bạch Dương ở trước mặt Khương Mạt Lỵ đều ăn ngay nói thật: "Em
nhìn ba anh xem, rõ ràng mới có năm mươi tuổi thế mà lại có một đầu tóc
trắng, em khẳng định không biết đâu, mỗi ngày ông ấy tối đa cũng chỉ ngủ có năm, sáu tiếng."
"Người khác đều cảm thấy làm ông chủ tốt, nhưng thật ra không phải vậy,
dưới tay quản nhiều người như vậy, một quyết sách không đúng đã gây ảnh hưởng đến cổ phiếu của công ty. Như thế này cho dù tố chất tâm lý có
cứng rắn cỡ nào đi nữa thì cũng không chịu nổi, ngay cả khi ngủ cũng
không yên ổn."
"Sau này, công ty này vẫn nên giao cho Bạch Lịch đi. Từ hôm nay trở đi,
anh cũng sẽ thúc giục Bạch Lịch để nó trở thành một người thừa kế ưu
tú, đủ tư cách." Lời nói mang theo ngữ khí cười trên nỗi đau của người
khác như thế là chuyện gì hả?
Khương Mạt Lỵ kinh ngạc nhìn về phía Khương Bạch Dương, không biết anh đang thử thăm dò cô hay là đang nói thật.
"Bạch Lịch còn nhỏ mà."
Cô chỉ có thể nói như vậy.
Khương Bạch Dương ra vẻ có một bộ lý luận, anh chỉ chỉ tóc của mình, nói: "Em không có phát hiện anh có thay đổi gì sao?"
"Thay đổi gì?"
"Mép tóc của anh lại cao lên!" Khương Bạch Dương một mặt không còn gì
luyến tiếc nói: "Vốn dĩ tóc anh đã thiếu, hiện tại mép tóc thế mà còn
cao lên, những kiểu tóc nhìn đẹp trai anh đều không thể làm được. Nhưng
Bạch Lịch không giống, nó có một đầu tóc đen, dù sao so với anh thì mạnh hơn rất nhiều. Em thử nghĩ xem, nếu anh thật sự tiếp nhận công ty, sau
này người khác rất thích mắng anh, làm không tốt cũng mắng, cứ như vậy
chắc chắn sẽ bị hói đầu, anh không thể tiếp thu được."
Mỗi người nhà họ Khương đều vô cùng thích chưng diện, cũng rất thích
theo đuổi cái đẹp. Đừng nhìn Khương Bạch Dương nói một đống lý do thoái
thác không đâu vào đâu, nhưng Khương Mạt Lỵ tin tưởng, trong mớ nguyên
nhân mà Khương Bạch Dương quyết tâm làm phú nhị đại ngồi ăn rồi chờ
chết, đây nhất định là nguyên nhân quan trọng.
Hiện tại Khương Bạch Dương hoàn toàn không có ý nghĩ gì với Khương thị.
Anh cảm thấy mình không phải là loại người đó, căn bản không thể đảm
đương nổi trách nhiệm này. So với việc phải trở thành tội nhân thiên cổ
của cả gia tộc, còn không bằng ngay từ đầu cứ buông tay không làm. Anh
cũng không có dã tâm gì, hai mươi năm trước bị người nhà giao phó kỳ
vọng cho nên mới kiềm chế bản tính, hiện tại đã nếm được niềm vui của
việc dạo chơi nhân gian, ai mà còn nguyện ý trở về như lúc trước chứ?
Hai anh em lại hàn huyên vài chuyện, trước lúc rời đi, Khương Bạch Dương nhớ tới cái gì lại hỏi: "Em cùng Hoắc Tự Hàn nhà họ Hoắc còn liên lạc
không?"
Lập tức tâm của Khương Mạt Lỵ liền nâng lên đến cổ họng. Trước kia có
lần cô hẹn hò cùng Hoắc Tự Hàn bị Khương Bạch Dương gặp phải một lần,
nhưng mà lần đó đã bị cô lừa gạt cho qua, cho đến nay, Khương Bạch Dương đều cho là bọn họ chỉ ngẫu nhiên gặp nhau chứ không phải hẹn hò.
Sao bỗng nhiên hôm nay anh lại hỏi chuyện này?
Tuy trong lòng Khương Mạt Lỵ khẩn trương, nhưng lúc này thần sắc vẫn rất trấn định, không có chút biểu hiện nào là không thích hợp: "Hai ngày
trước em qua đêm ở nhà Giai Oái có đụng phải anh ấy, sao vậy ạ?"
"Cũng không có gì." Khương Bạch Dương nói: "Chỉ là một người bạn ở nước Mỹ của anh, có một lần nhìn thấy Hoắc Tự Hàn cùng ăn cơm với mấy ông
chủ bên đó, không biết có phải là anh ta hay không."
Khương Bạch Dương lại nói với cô, đó là ông chủ của xí nghiệp nào, mỗi
khi anh nói ra một cái tên, nhịp tim của Khương Mạt Lỵ lại tăng tốc một
phần.
Ôi trời ạ!
Những người kia sao chỉ là ông chủ chứ, rõ ràng là lão đại nha.
Hoắc Tự Hàn thế mà cùng mấy vị lão đại kia ăn cơm với nhau?
Rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Khương Bạch Dương còn nói: "Chắc không phải là anh ta đâu, có thể là bạn của anh nhìn nhầm, nhưng mà anh đã nói với mẹ, vẫn nên tìm đối tượng
khác cho Tường Vi thôi. Chuyện của nhà họ Hoắc không có ai rõ ràng, anh
thấy chưa chắc Hoắc Lâm Chu sẽ là người thắng cuối cùng. Nhà họ Hoắc
này, chúng ta cũng đừng dính vào làm chi, nếu làm không tốt Hoắc Lâm Chu lại đem nhà họ Khương chúng ta làm bia đỡ đạn thì sao."
"Mạt Lỵ, anh nói với em những điều này cũng không có ý gì khác, chỉ
muốn nói cho em một điều. Mặc kệ là em hay là Tường Vi, hôn sự của các
em vẫn nên lấy hạnh phúc của hai đứa làm trọng. Những gia đình kia, quan hệ bên trong rất phức tạp, không biết có bao nhiêu chuyện xấu, anh chỉ
hy vọng những đứa em gái của anh có thể sống trong vui vẻ." [Editor
Huệ Lê Thị: Anh họ này thiệt là quá tốt!]
Không thể không nói, Khương Mạt Lỵ thật sự đã bị lời nói này của anh họ làm cho cảm động. Bởi vì cô biết anh ấy đang nói thật.
Mặc dù trên mặt lợi ích nhà bác cả cùng nhà bọn họ có tranh đoạt, nhưng
cô vẫn cảm thấy tất cả mọi người trong nhà của cô đều rất đáng yêu, vì
vậy, cô mới hy vọng nhà họ Khương càng ngày càng tốt. Chỉ có càng ngày
càng tốt thì bọn họ mới có thể càng ngày càng đáng yêu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT