* Di tình biệt luyến: Có tình yêu mới sau khi đã không còn yêu người cũ.

Ngay tại lúc đang giằng co, điện thoại của Khương Mạt Lỵ và Hoắc Tự Hàn đồng thời vang lên. Hai người liếc nhau một cái lại cực nhanh dời ánh mắt sang chỗ khác.

Khương Mạt Lỵ ấn nút nhận điện thoại, là mẹ cô gọi tới, hỏi cô đang ở chỗ nào, làm sao mà không tìm thấy cô.

"Con gặp được một người bạn cũ, mẹ không biết đâu, con đã sớm rời khỏi, mới vừa rồi là do tín hiệu của điện thoại có chút vấn đề."

Khương Mạt Lỵ mặt không đổi sắc nói dối: "Mẹ, người tiếp tục ở bên này chơi nhé, nói xin lỗi dì Chu giúp con, chủ yếu là buổi tụ hội thật không thú vị, đi tới chỗ nào cũng có người hỏi con có người yêu hay không, còn muốn giới thiệu đối tượng cho con nữa, thật phiền mà."

Cô thật sự cảm thấy buổi tụ hội này rất nhàm chán, nhưng mà cũng không phải là không thể chịu đựng được, dù sao vì thu thập điểm hảo cảm, cô vẫn có thể liều mình một phen. Chỉ là cô không biết Hoắc Tự Hàn có tiếp tục ở lại nơi này hay không, cô luôn cảm thấy nếu ở chung một buổi tiệc với anh thì có chút khó chịu, còn không bằng sớm một chút rời đi trước.

Trước kia Hoắc Tự Hàn không hề tham gia loại tụ hội này, cũng chính vì vậy nên giới nhà giàu ở Cảnh Thành cũng không có nhiều người biết anh, so với người anh em của mình thì anh quá mức điệu thấp.

Nhưng mà điệu thấp cũng không đại biểu rằng người khác không biết nhà họ Hoắc cũng có một đứa con trai ở trong tình thế lúng túng như vậy.

Một khi anh xuất hiện trên loại tụ hội này, nhóm người thành tinh này sẽ không đem cảm xúc chân thực biểu lộ ra, nhưng anh tuyệt đối sẽ trở thành nhân vật tiêu điểm.

Từ nhỏ Khương Mạt Lỵ đã cùng đám người này giao thiệp, không chút nào khoa trương mà nói, so với tia X quang ánh mắt của bọn họ còn lợi hại hơn, dù sao cô và Hoắc Tự Hàn cũng từng ở bên nhau, nếu không cẩn thận sẽ bị bọn họ phát hiện ra cái gì thì chính là tự mình tìm phiền toái.

"Vậy được rồi." Mẹ Khương đối với con gái vô cùng yên tâm, lúc này cũng không có hoài nghi nói: "Vậy con cũng không được đi chơi ở bên ngoài quá muộn nhé."

"Vâng ạ."

Sau khi Khương Mạt Lỵ cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn lên, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Hoắc Tự Hàn.

Anh không chút nào che giấu sự mỉa mai trong ánh mắt. Chỉ thiếu chút nữa đã biểu hiện rõ ràng sự khinh bỉ với cô.

Khương Mạt Lỵ ngồi ngay ngắn, hai tay đặt lên trên đầu gối, nhìn anh, ngọt ngào cười: "Hoắc tiên sinh, có chuyện gì sao?"

Hoắc Tự Hàn trực tiếp nói: "Không cần phải giả bộ thục nữ.." Lại càng thêm âm dương quái khí nói: "Tôi không phải là bạn bè của cô."

Khương Mạt Lỵ: "..."

Được, tốt, bọn họ đúng thật không phải là bạn bè. Chia tay là không thể nào làm bạn bè, đời này cũng không thể.

"Thật xin lỗi, về sau sẽ không." Khương Mạt Lỵ rất thành khẩn nói lời xin lỗi.

Cô đứng dậy, dù sao đã quyết định sớm rời đi, cũng không cần phải lại cùng anh tiếp tục cãi nhau.

Bây giờ làm sao để rời đi mới là vấn đề.

Bên này gọi xe cũng không tiện, cô cũng rất ít khi gọi xe, chẳng lẽ để tài xế lái xe đưa cô trở về trước rồi lại để cho chú ấy quay lại bên này đón mẹ sao?

Hoắc Tự Hàn thấy cô muốn đi, cũng đứng dậy theo: "Tiết Vũ Huyên cùng Úc Phàm qua đêm ở Cảnh Thành, sáng sớm ngày mai phải rời đi, vừa rồi cô ấy gọi cho cô nhưng máy bận nên gọi điện thoại cho tôi, để cho tôi mang cô qua đó."

Tiết Vũ Huyên là người bạn tốt của Khương Mạt Lỵ, Úc Phàm là bạn tốt của Hoắc Tự Hàn. Trước kia khi cô cùng Hoắc Tự Hàn còn chưa chia tay, bốn người cũng thường xuyên hẹn hò cùng nhau, chỉ là tình cảm của Tiết Vũ Huyên và Úc Phàm vẫn luôn rất tốt cũng rất ổn định. Hiện tại bọn họ đang định cư ở nước ngoài, bình thường cũng rất bận rộn, rất ít khi có thể gặp nhau, hôm nay xem như là một cơ hội khó có được.

Khương Mạt Lỵ biết, bây giờ không phải là lúc già mồm, cũng không do dự lập tức đáp ứng.

Hôm nay Hoắc Tự Hàn không mang tài xế đến nên tự mình lái xe, Khương Mạt Lỵ không biết bây giờ cô nên ngồi chỗ nào, là ngồi ở phía sau tốt, hay là ngồi ghế phụ mới tốt.



Đây cũng là một môn học vấn.

Nếu là trước khi chưa chia tay, cái ghế phụ kia khẳng định chính là bảo tọa của cô. Nhưng bây giờ bọn họ đã chia tay, cũng không tính làm bạn bè vậy cô ngồi ghế phụ còn thích hợp sao?

Nếu như cô ngồi ở chỗ ngồi phía sau thì liệu rằng anh có nghĩ là cô đang coi anh như tài xế, cái này hình như có chút không lễ phép?

Khương Mạt Lỵ thật muốn mắng người, cô không nên ngồi vào bên trong xe, cô hẳn là nên xuống dưới gầm xe mà ngồi.

[Editor: Haha, thiệt khó xử, tội chị..]

Hoắc Tự Hàn liếc cô một cái, giống như biết cô đang suy nghĩ điều gì, trực tiếp nói: "Khương Mạt Lỵ, tôi không phải tài xế của cô."

À xong, được thôi, cô đã rõ ràng.

Anh chính là không muốn để cho cô ngồi ở phía sau. Khương Mạt Lỵ lấy tốc độ nhanh nhất mở cửa xe, ngồi lên ghế phụ.

Lúc cùng anh yêu đương cô còn đang học lớp 11, anh thì đã đi học đại học ở nước Mỹ, nhưng mà so với cô anh cũng chỉ lớn hơn có hai tuổi. Bởi vì anh luôn luôn là học bá bên trong học bá, lúc đi học thì liên tiếp nhảy lớp, chứ dựa theo tuổi của anh thì khi đó lẽ ra anh đang học đại học năm nhất. Nhưng thực tế thì anh đã sắp tốt nghiệp đại học.

Cô là người thích người đẹp, càng sùng bái người có trí thông minh cao, khi đó cô rất sùng bái anh.

Còn anh, vì muốn thuận tiện để hai người có thể hẹn hò nên đã cố ý đi thi bằng lái, rõ ràng là ở nước ngoài, rõ ràng là yêu xa đến vậy nhưng vì để có thể gặp cô, cứ khoảng hai tuần anh lại bay về nước một chuyến.

Lúc chia tay cô cũng phải hạ quyết tâm thật lớn mới đưa ra quyết định như vậy.

Dù sao muốn chủ động rời khỏi một người luôn đối tốt với mình thật sự không phải là một chuyện dễ dàng.

Cô cũng phải bỏ ra một khoảng thời gian thật dài mới thích ứng được với việc không có Hoắc Tự Hàn ở bên cạnh.

Mọi thứ không trở lại bình thường nhanh như cô nghĩ, nhưng nếu quay lại một lần nữa cô vẫn sẽ chọn chia tay.

Hoắc Tự Hàn chuyên chú nhìn đường xá phía trước, cũng không có ý muốn nói chuyện trên trời dưới đất với cô, Khương Mạt Lỵ cũng không biết phải nói cái gì với Hoắc Tự Hàn, thế là chỉ có thể trầm mặc.

"Bình xăng đã gần hết rồi, tôi phải đi đổ thêm." Hoắc Tự Hàn nói.

Khương Mạt Lỵ chưa bao giờ tự mình đi đổ xăng dầu cho nên đối với việc này cô cũng không có ý kiến gì, còn rất tự giác mà mở bản đồ trong điện thoại ra, tìm trạm xăng dầu gần nhất.

Nghe thấy âm thanh thông báo từ điện thoại di động truyền đến, sắc mặt Hoắc Tự Hàn cũng không còn khó coi như vừa rồi.

Trên thế giới này phần lớn những người yêu nhau đều rất quen thuộc với nhau, ở chung đã lâu cho nên chỉ cần bạn nói một câu, lập tức đối phương đã hiểu được bạn muốn gì.

Nhà họ Chu ở giữa sườn núi, dù là Cảnh Thành có trạm xăng dầu nhiều vô số kể, nhưng nơi gần đây nhất cũng gần bốn cây số.

Trên đường đi cũng coi như là thông suốt, bốn cây số này chạy xe cũng chỉ khoảng mười phút là đến.

Trạm xăng dầu này là trạm tự phục vụ, sau khi đi vào trả tiền thì tự quét mã đổ xăng, Hoắc Tự Hàn đem xe lái đến chỗ có số 98 sau đó ngừng lại rồi tắt máy, lúc này mới mở cửa xe đi xuống.

Khương Mạt Lỵ nhàn rỗi không có chuyện làm, cô lấy điện thoại di động ra lướt weibo xem tin tức, lập tức vui vẻ, mặt mũi tràn đầy dáng vẻ tươi cười.

++++++

Hôm nay Tạ Tranh cũng vừa mới trở về Cảnh Thành, trước đó đều ở thành phố lân cận đua xe, lúc này cũng sắp đến sinh nhật của Khương Mạt Lỵ cho nên anh ta, người tự xưng là trúc mã của Khương Mạt Lỵ, nếu không xuất hiện ở buổi tiệc sinh nhật thì làm sao được.

Thế là anh ta tự mình lái xe chạy về, trên xe còn chở thêm một người bạn khác, vừa vặn đến nơi này cũng sắp hết xăng, vốn định kiên trì chạy thêm một chút nữa, nhưng người bạn trên xe lại lên tiếng nhắc nhở: "Anh Tranh, chiếc xe kia hình như là của Hoắc Tự Hàn, tháng trước em vừa mới thấy qua."



Người trong vòng đều biết Tạ Tranh và Hoắc Tự Hàn không hợp nhau, nhưng đến cùng là bởi vì lý do gì thì không có mấy người biết.

Hoắc Tự Hàn và Tạ Tranh cũng đều không nguyện ý để cho người khác biết vì nguyên nhân gì mà cả hai đều khó chịu khi thấy đối phương, hận không thể để cho đối phương nhanh chóng biến mất khỏi thế giới này. Dù sao loại chuyện này mà bị truyền ra ngoài thì sẽ ảnh hưởng không tốt đối với Khương Mạt Lỵ, về điều này thì hai người lại vô cùng ăn ý.

Tạ Tranh không nói chuyện, đã chạy trên đường cao tốc mấy tiếng liền, anh ta sớm đã có chút mệt mỏi, cho dù Hoắc Tự Hàn có xuất hiện ở trước mặt thì anh ta cũng không thèm liếc mắt nhìn.

Ngay tại lúc Tạ Tranh chuẩn bị chạy qua khỏi trạm xăng dầu này, người bạn kia lại dùng ngữ khí ngạc nhiên nói: "Ôi mẹ ơi, Hoắc Tự Hàn yêu đương, trên ghế phụ là một cô gái, tóc dài, thị lực của tôi vẫn rất tốt! Ài, chưa kịp thấy rõ hình dáng thế nào cửa xe đã đóng lại!"

Điều này khiến Tạ Tranh cảm thấy có chút hứng thú. Anh ta đem xe tấp vào một chút, cũng lái vào trạm xăng dầu.

Tạ Tranh quỷ xui thần khiến mà gọi điện thoại cho Khương Mạt Lỵ, một bên xuống xe một bên hỏi Khương Mạt Lỵ: "Em đang ở đâu đấy?"

Khương Mạt Lỵ không thể nào nói cho người khác biết cô đang đi cùng Hoắc Tự Hàn, cho nên mặt không đổi sắc, trong lòng không có bất kỳ gánh nặng nào mà nói dối: "À, Vũ Huyên trở về, tôi chuẩn bị đi gặp cô ấy ăn một bữa cơm, sao thế?"

Không, nghiêm chỉnh mà nói, cô cũng không hề nói dối.

Cô chỉ là không có nói cô là đi cùng Hoắc Tự Hàn thôi, đương nhiên cô cũng cảm thấy chính mình không cần thiết phải nói điều này với Tạ Tranh.

"Không có việc gì, đợi chút nữa tôi sẽ gửi video cho em xem. Tắt đây."

Tạ Tranh cảm thấy đây chính là cơ hội ngàn năm có một, Hoắc Tự Hàn thế mà chở một cô gái khác, lúc này mà còn không quay video thì khi nào mới quay?

Anh ta bước nhanh, ấn vào nút quay phim của điện thoại, đi tới trước xe của Hoắc Tự Hàn, qua lớp kính và lớp màng dán xe, anh ta không thấy rõ tình huống bên trong, nhưng mà hoàn toàn có thể phân biệt được, ngồi ở ghế phụ đúng là một cô gái.

Ài nha nha, hôm nay thật là một ngày tốt lành.

Anh ta còn cố ý quay bảng số xe, sau đó đưa tay ra gõ gõ cửa xe, ra hiệu người ở bên trong quay kiếng xe xuống.

Khương Mạt Lỵ ngẩng đầu một cái thì nhìn thấy Tạ Tranh đứng ngay trước mặt, cô bị dọa đến mức điện thoại xém chút nữa thì rơi khỏi tay.

Ngọa tào, tại sao anh ta lại ở đây?

Liên tưởng đến cuộc điện thoại không thể hiểu lúc nãy của Tạ Tranh, lại nhìn thấy anh ta ở trước mặt, phản ứng đầu tiên của cô chính là: Cô nói dối bị lật xe rồi?

Khương Mạt Lỵ nghĩ sẽ giả chết, nhưng mà Tạ Tranh cảm thấy thật vất vả mới bắt được chứng cứ Hoắc Tự Hàn di tình biệt luyến cho nên anh ta không muốn buông tha, cũng mặc kệ lễ phép hay không lễ phép, trực tiếp kéo cửa xe ra, trong tay giơ chiếc điện thoại đang bật chế độ quay video.

Tạ Tranh nhìn màn hình điện thoại di động, nhìn thấy bên trong màn hình lại là khuôn mặt của một cô gái đang kinh ngạc nhìn anh ta..

Đây không phải trọng điểm.

Trọng điểm là, nữ nhân này nhìn vô cùng quen mắt..

Sau khi Tạ Tranh "Ngọa tào" một tiếng, hỏa khí lập tức dâng lên trong lòng, đối với người đang ngồi trên ghế phụ giả vờ vô tội kia nổi giận nói: "Khương Mạt Lỵ, con mẹ nó, em là muốn chọc tôi tức chết! Nhanh chóng xuống xe cho lão tử, nhanh lên, đi xuống xe!"

Khương Mạt Lỵ co rụt cổ lại.

Không nói những cái khác, dáng vẻ tức giận đến mức đỏ mặt tía tai của Tạ Tranh vẫn thật đáng sợ, nếu không phải có quan hệ tốt với nhau, cũng biết rõ tính tình của người này, cô cũng muốn hoài nghi Tạ Tranh là người có khuynh hướng bạo lực.

Đúng vào lúc này, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tạ Tranh cảm giác được có người kéo anh ta một cái.

Tạ Tranh bị kéo xoay người lại, còn không kịp thấy rõ cái gì đã bị Hoắc Tự Hàn lạnh lùng trực tiếp vung một nắm đấm vào mặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play