Thượng Tư Nguyên dừng một chút, dùng sức siết chặt bàn tay. Đóa hoa Bách Hợp màu trắng trong nháy mắt liền trở nên nát nhừ, mà trong mắt Thượng
Tư Nguyên cũng lộ ra một ánh nhìn tàn độc: "Có thể nói tôi làm vậy là
vì Thượng Duyên, cũng có thể nói là làm vì tổ nghiệp nhà họ Thượng.
Thế nhưng mà hết thảy mọi chuyện này, bất quá đều là vì chính bản thân
tôi! Tôi là con trưởng của nhà họ Thượng, cũng sẽ không bởi vì đứa nhỏ
của Nhị phu nhân hoặc Tam phu nhân xuất hiện, mà địa vị của tôi bị ảnh
hưởng. Cho dù tôi có là một lão già ngu xuẩn đi nữa, thì cũng không thể
khác đi được! Để cho Thượng Duyên tiếp nhận, chẳng qua cũng là vì muốn
bảo tồn Thượng thị. Nhưng mà tôi tuyệt đối không cho phép Thượng thị bị
hủy trong tay con bé!"
Mục Vũ Phi buống ánh mắt xuống. Ai
nói là đứa con của nhà thế gia sẽ được hạnh phúc? Kỳ thực bọn họ có lẽ
càng muốn hướng tới làm người bình thường hơn! Dù sao, thứ bọn họ mất đi cũng nhiều lắm.
"Đúng, tuy rằng cha của anh thiên vị đứa
nhỏ của Nhị phu nhân, nhưng mà lập anh là người thừa kế vẫn như cũ. Nếu
như không có Thượng Duyên, ngày sau anh cũng sẽ nhất định sử dụng thủ
đoạn của mình để đi lên vị trí này." Vũ Thiên nói vẻ đầy trào
phúng."Đáng tiếc là người có mơ ước này ở nhà các anh đã có quá nhiều
rồi. Thượng Duyên bất quá chính là một đột phá khẩu hữu hiệu cấp tốc cho chúng tôi. Đối với nhà các anh hay với chúng tôi cũng đều có lợi như
nhau thôi. Thay đổi người khác, sợ là nhà các anh liền sẽ không có cái
kết cục tốt như vậy rồi."
Vũ Thiên ý bảo Mục Vũ Phi đứng
dậy cùng anh đi. Trước khi đi, anh quay đầu lại nhìn sâu một cái đối với Thượng Tư Nguyên, nói: "Làm một con mèo luôn luôn giấu móng vuốt đi,
còn hữu dụng hơn làm một con sói để lộ ra hàm răng nhọn nhiều."
Mục Vũ Phi đứng lên, nghĩ nghĩ nói với Thượng Tư Nguyên: "Thời điểm Thượng
Duyên tìm đến tôi là muốn nhờ tôi nâng đỡ cho anh. Quả thật tôi đã từng
suy nghĩ rồi. Tuy nhiên anh lại là người lý tưởng chủ nghĩa quá mức, hơn nữa lại còn thiếu đi một chút tình người, không phải là người lựa chọn
lý tưởng."
Thượng Tư Nguyên bị lời nói này của Mục Vũ Phi
làm cho chấn động. Anh chỉ một mực yên lặng như vậy, rốt cục con ngươi
cũng có một chút kinh ngạc. Mục Vũ Phi rất hài lòng với vẻ mặt này của
Thượng Tư Nguyên. Cô vẫy vẫy tay, rồi cùng Vũ Thiên rời đi.
Mục Vũ Phi và Vũ Thiên vẫn nhận được lời mời của Thượng Quốc Cát, nói muốn
hẹn gặp mặt với Vũ thiếu và thiếu phu nhân, để làm sáng tỏ một chút hiểu lầm. Việc người lớn tuổi của nhà họ Thượng ra mặt gặp tiểu bối thế này
là cực kỳ không hợp lý. Hơn nữa, từ rất nhiều năm trước kia ông ta đã
trao lại toàn bộ quyền lực cho con trai rồi, vốn dĩ là sẽ không nên tham dự. Thế nhưng Vũ Thiên thật sự rất muốn nhìn lão hồ ly này một chút,
xem cuối cùng ông ta còn có thể giở thủ đoạn gì nữa. Dù sao chuyện bỏ ra cổ phần công ty Thượng thị của Thượng Duyên ở bệnh viện, về sau này ông ta cũng đã có nghe thấy.
Vũ Thiên cũng không còn treo ngược hứng thú của bọn họ, trực tiếp cùng Mục Vũ Phi dẫn theo Thượng Duyên đi đến quán cà phê trên đỉnh của tòa Cao ốc Viễn Dương. Thượng Quốc Cát
cùng với của đại phu nhân của ông ta đã sớm kính cẩn chờ đợi từ lâu rồ,
vừa nhìn thấy bọn họ, liền vội đứng dậy. Vũ Thiên cười nói: "Thượng tiên sinh thế này không phải là làm bậc tiểu bối chúng cháu ngại chết sao?
Đã để ngài phải đợi lâu như vậy, chúng cháu đúng là không đúng rồi."
Thượng Quốc Cát trà trộn ở trong thương trường vài chục năm trời. Có loại sóng to gió lớn gì mà chưa từng gặp kia chứ, đương nhiên là trấn định khách
sáo rồi. Nhưng mà nhìn thấy Thượng Duyên, trong ánh mắt ông ta liền
thoáng qua một vẻ kinh ngạc.
Mục Vũ Phi và Vũ Thiên cùng ngồi xuống, mà Phương Gián và Thượng Duyên liền đứng ở một bên.
"Vũ thiếu cùng thiếu phu nhân quả thực là rất tài giỏi, tuổi còn trẻ mà đã
có quyết đoán như thế." Thượng Quốc Cát rũ mắt xuống nói.
"Chú Thượng à, ngài nói gì vậy?" Vũ Thiên làm bộ kinh ngạc, "Đã sớm nghĩ đến việc đến gặp gỡ ngài, nhưng cháu lại luôn luôn bận rộn, không rút ra
được thời gian, kính xin chú Thượng tha thứ thì mới đúng
Hai người như đấu Thái Cực quyền. Vũ Thiên gặp chiêu phá chiêu ngậm miệng
không đề cập tới chuyện nên đàm phán. Cuối cùng ép Thượng Quốc Cát có
chút cấp bách.
"Không biết hành động gần đây của thiếu phu nhân là có ý gì?"
Mục Vũ Phi uống một ngụm cà phê Cappuccino, nhìn ngoài cửa sổ chậm rãi nói: "Nghe nói rất nhiều người đều lựa chọn nhảy lầu bởi vì bị phá sản. Bọn
họ đều giống nhau, đều sẽ tuyển chọn nơi có tầng lầu rất cao. Nếu nhảy
xuống như vậy, hẳn sẽ chết luôn không thể nghi ngờ."
Bốn
chữ cuối cùng kia, Mục Vũ Phi gần như là gằn từng chữ để nói ra vậy.
Trong nháy mắt Thượng Quốc Cát liền đổ mồ hôi lạnh rồi. Ông ta biết tình cảnh hiện tại của mình. Mục Vũ Phi nắm trong tay 25% cổ phần công ty
rồi. Hơn nữa cô đã chặt đứt nguồn hàng cung cấp lẫn xuất khẩu, nếu như
Mục Vũ Phi tung ra tất cả công ty cổ phần trong tay cô, như vậy ông ta
tuyệt đối không thể có nhiều tiền vốn như vậy để mà tiếp nhận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT