Mục Vũ Phi khẳng định, hàng này nhất định là đã nhìn thấu mình rồi! Xem bộ dáng kia của anh thật sự là muốn có bao nhiêu phóng túng thì có bấy
nhiêu phóng túng! Nội tâm Mục Vũ Phi thật rối rắm, nhưng vẻ mặt bên
ngoài của cô vẫn giữ bất động thanh sắc, học anh một tay liền bắn xong
cả 7 viên đạn ở trong súng.
Nhân viên bảo vệ nhìn nhìn thành tích của ba người đầu tiên cảm thán, hóa ra đều là tay súng thiện xạ
cả. Lại nhìn nhìn thành tích của Mục Vũ Phi, anh che mặt, 7 phát thì đến có 6 phát bắn không trúng bia, còn có một phát bắn vào trên bia của Vũ
Thiên!
Ông cụ Vũ không thể kìm chế nổi mà phát cười rộ lên.
Đến ngay cả Vũ Thiên phải che miệng ho khụ khụ, tìm từ một chút rồi mới
nói: "Không nghĩ tới, Phi Phi lại tình thâm ý thiết đối với anh như vậy, xem ra việc thi bắn bia này anh đã thắng rồi sao."
Ông cụ
Mục chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đối với Mục Vũ Phi, nhưng mà Mục
Vũ Phi vẻ mặt vẫn không hè biến sắc, vươn tay đến trước mặt bọn họ,
nghiêm chỉnh, nói vẻ thật lòng: "Mọi người đều nói bàn tay của cháu khi
trưởng thành rất tốt, cháu cũng cảm thấy là như vậy. Nhìn xem này, đường cong trong lòng bàn tay cháu, trời sinh ra chính là dùng để kiếm tiền.
Bắn súng không phải là sở trường của cháu."
Nói nửa ngày, một câu nói sau cùng này mới có một chút đề cập đến vấn đề chính!
Ông cụ Vũ, trong nháy mắt từ phá ra cười chuyển sang một trận ho khù khụ.
Đến ngay cả ông cụ Mục cũng phải trợn mắt há hốc mồm. Vũ Thiên cười cười vẻ bất đắc dĩ. Anh có cảm giác, thì ra cô dâu nhà mình đây là chỉ thua
người chứ không thua trận! Cô kiếm cớ tìm khắp ra một lý do đúng lý hợp
tình như vậy.
Ông cụ Vũ bị sặc là không nhẹ. Ông đã ho một
hồi đủ rồi, liền đứng thẳng lên nhìn đồng hồ nói: "Xem ra lúc này đã
không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên trở về thành phố A thôi."
Mục Vũ Phi im lặng rồi. Ông nội, ngài là ông tổ của có thù tất báo hay sao? Có thế ở này ngây người nửa ngày cũng chưa tới, ngài đã nói phải về?
Cái này không phải là muốn trả thù đó sao?
Mục Vũ Phi có
chút buồn bực nhìn Vũ Thiên, lại phát hiện ra biểu cảm của anh không hề
thay đổi, Ông cụ Mục tựa như cũng rất đồng ý với quyết định này. Thì ra
là chỉ có một mình bản thân cô cảm nhận được sự bi thương mà thôi!
Nhìn thấy vẻ mặt cố gắng trấn định của Mục Vũ Phi, Vũ Thiên đột nhiên có
chút không nỡ. Thế nhưng mà nhìn thoáng qua vẻ mặt của các ông nội, anh
cũng chỉ có thể nén nhịn xuống.
"Đi thôi, Phi Phi." Anh cúi đầu ghé vào ở bên tai Mục Vũ Phi nhẹ giọng nói.
Mục Vũ Phi mê mang nhìn anh một cái, gật gật đầu, tùy ý để cho Vũ Thiên nắm tay ngồi lên trên xe của quân khu. Vũ Phi cảm thấy thật sự thật chán
ghét thời tiết của thành phố D này, luôn nhiều mây, không khí đè nén
khiến cho tâm tình của người ta cảm thấy phiền muộn. Đương nhiên cô càng chán ghét sân bay lẫn ánh mắt của mọi người. Vũ Thiên lúc thực giống
như một pho tượng đại thần di động vậy. Anh đi tới chỗ nào đều thu hút
lấy các loại tầm mắt ngưỡng mộ của các cô gái. Cho dù anh chỉ mặc một bộ quần áo thể thao bình thường thôi, cũng không thể che hết cái khí thế
vương giả, ngạo nghễ thiên hạ tản mát ra. Hơn nữa cái khuôn mặt gây tai
họa cho chúng sinh kia đã chọc cho các cô gái liên tiếp lấy máy chụp ảnh ra để chụp hình. Đã thế lại còn đuổi theo hỏi anh có phải là một minh
tinh hay không. Mục Vũ Phi rõ ràng là đang mặc trang phục tình nhân cùng với Vũ Thiên, nhưng lại bị người ta triệt để coi cô như không khí vậy.
Cô triệt để cảm nhận được cái gì gọi là đại thần đến chỗ nào thì không
có một ngọn cỏ mọc nữa rồi, bởi vì khắp mặt đất đã nở đầy hoa dại!
Không thể nào chịu nổi việc bị người ta xem xét, cho rằng mình chỉ giống như
là một động vật ở trong vườn thú vậy, Mục Vũ Phi đi đến cửa hàng trong
sân bay chọn lấy một cái đeo mắt kính. Đôi kính đeo mắt này hình thức
rất đẹp mắt, nhưng lại có một cái tên rất dung tục bình thường, được gọi bằng cái tên là kính mát. Mục Vũ Phi trực tiếp đặt chiếc kính này lên
trên sống mũi của Vũ Thiên. Chỉ thấy Vũ Thiên nâng nâng gọng kính, nở nụ cười tà mị đối cô. . . Lúc anh cười bên gò má trái liền nổi lên lúm
đồng tiền rất rõ ràng, lại càng làm cho hình dáng gương mặt của anh trở
nên nhu hòa. Chiếc mũi cao ngất đeo chiếc kính lên lại càng làm tôn thêm hơn sóng mũi thẳng. Mục Vũ Phi cảm giác máu mũi mình đang có xu thế
phun trào ra. Cô vội bưng kín cái mũi, buồn bực, thế nào mà Vũ Thiên
mang đôi kính mát kia lên, nếu so sánh với lúc anh không mang kính lên,
lại còn càng kinh thế hãi tục nhiều hơn như vậy?
Căn cứ theo đạo lý, đạo hữu chết đi sống lại thì sẽ không bao giờ chết, Mục Vũ Phi
rất bình tĩnh lấy lại đôi kính đeo lên trên mặt mình. Kệ cho anh bị mọi
người xem xét đi, cô vẫn còn muốn giữ thể diện của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT