Vũ Thiên lạnh lùng nói: "Nói cho Thượng Duyên biết, để chính cô ấy xử
lý chuyện trong nhà mình cho tốt, nếu cô ấy không làm được, cậu liền
tiếp nhận việc này."
Lúc này tâm tình của Vũ Thiên cực kỳ
không tốt, cũng là bởi vì những người này không biết điều kia, cho nên
đã làm cho Mục Vũ Phi mệt mỏi không còn sức lực. Vũ Thiên anh cũng không ngại chèn ép bọn họ vĩnh không thể trở mình được.
Phương
Gián lại vâng một tiếng, sau đó liền cúp điện thoại. Phương Gián vẫn cho rằng Mục Vũ Phi rất ác độc, nhưng bây giờ khi so sánh Mục Vũ Phi cùng
với Vũ Thiên, Phương Gián liền cảm thấy Mục Vũ Phi giống như mùa xuân ấm áp vậy.
Vũ Thiên buông chiếc điện thoại xuống còn chưa tới
hai giây, tiếng chuông lại vang lên. Nhìn cái tên hiển thị ở trên màn
hình điện thoại, thần sắc của Vũ Thiên tối sầm lại. Cái người này không những đã là một người không mời tự đến như thế, mà lại còn là một người không có hảo ý. Vũ Thiên bắt máy điện thoại chợt nghe bên kia một giọng nam nói líu ríu: " Phi Phi à, thế nào mà điện thoại của cô cứ luôn luôn báo đường dây bận như thế? Dạo này cô có thời gian không, gần đây tôi
vừa mới gặp một một người bạn học cùng thời trung học với chúng ta. Cô
tuyệt đối không thể tưởng tượng được đó là ai đâu! Đến chừng nào thì cô
có thời gian vậy, chúng ta cùng đi ra ngoài uống chén trà. . . A lô! A
lô? Tại sao cô không nói năng gì vậy?"
"Xin lỗi, cô ấy đã
mệt muốn chết rồi, vừa mới ngủ yên, những lời này tôi sẽ chuyển đạt giúp cho anh." Vũ Thiên nói nhẹ nhàng như gió thổi mây bay.
Lời
này nói nghe rất ái muội, thế nhưng ở đầu kia điện thoại Đoan Mộc lập
tức yên lặng đi mấy chục giây rồi. Phải mất hơn nửa ngày anh mới phản
ứng kịp, chỉ nói một câu "Thật xin lỗi, đã quấy rầy rồi" liền cúp điện
thoại.
Nếu như mà Mục Vũ Phi nghe được Vũ Thiên nói như vậy, nhất định cô sẽ cực kỳ tức giận. Bởi vì Vũ Thiên không chỉ một lần dùng lời nói như thế để phá hoại hình tượng của cô. Hơn nữa, cô không thể
tưởng tượng được rằng, mình sẽ không bao giờ còn được gặp lại bạn học cũ mà trong miệng Đoan Mộc đã nhắc đến kia nữa!
Vũ Thiên ngồi
tĩnh tọa lại một hồi, chỉ thấy cánh cửa phòng ngủ được đẩy mở ra. Mục Vũ Phi với đôi mắt còn ngái ngủ mông lung đứng ở trên ngưỡng cửa. Vũ Thiên không bật đèn, cô thích ứng với bóng tối một lúc mới nhìn rõ được Vũ
Thiên đang ngồi ở trên ghế so pha.
"Thế nào em lại không ngủ tiếp đi hả ?" Vũ Thiên đứng dậy đi về hướng của Mục Vũ Phi.
Mục Vũ Phi đưa tay ôm vào nơi hông của Vũ Thiên, ngả đầu dán tại lồng ngực
của anh. Thời tiết đã là tháng mười rồi, dù sao vẫn là có chút hơi lạnh, Mục Vũ Phi cởi bỏ áo ngủ của Vũ Thiên, trực tiếp liền áp sát vào trong
vòm ngực nóng bỏng của anh, rồi sau đó lôi kéo hai cánh tay của anh ôm
vào bản thân mình.
Vũ Thiên có chút bật cườ. Cô nhóc này vẫn còn đang mơ mơ hồ hồ buồn ngủ đây mà. Trước kia thời điểm hai người
không ở cùng trong một căn phòng ngủ, cô giống như động vật nhỏ chỉ
thích tìm đến bên cạnh người vậy. Buổi tối cô yêu cầu anh mở cửa ngủ,
thường thường cô liền đến thị sát nhìn xem anh còn ở đó hay không.
"Phi Phi, trở về đi ngủ nhé!" Vũ Thiên nhẹ giọng nói dỗ dành .
Mục Vũ Phi cọ xát vào lồng ngực của anh gật gật đầu, tùy ý để anh ôm cô trở về đến trên giường.
Vũ Thiên thấy Mục Vũ Phi vùi đầu ở trong ngực của mình như vậy, không khỏi ôm lấy hông của cô, để cho cô càng áp sát lại gần bản thân mình hơn.
Hai tháng qua anh cũng chưa từng có được ngủ một giấc ngủ ngon. Hiện tại có Mục Vũ Phi ở đây, anh cũng đã có thể yên tâm nghỉ ngơi rồi.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Mục Vũ Phi liền lay lay đánh thức Vũ Thiên tỉnh dậy, nói là nên đi đến quân khu để tìm các ông nội rồi. Vũ Thiên đi đến tủ quần áo, lấy ra một bộ quần áo thể thao tình nhân màu đen, đưa cho
Mục Vũ Phi.
"Thời điểm lúc trước, vừa mới nhìn thấy, anh đã
cảm thấy hai người chúng ta mặc vào nhất định sẽ rất đẹp mắt, cho nên
anh đã mua nó." Vũ Thiên nói vẻ ngọt ngào yêu thương. Thế nhưng mà Mục
Vũ Phi thì lại không vui. Vũ Thiên đúng là ngốc nghếch quá chừng. Hai
người bọn họ, cùng đều đã kết hôn với nhau rồi. Vậy mà lại còn muốn ăn
mặc bộ đồ tình nhân giống nhau giống như bọn trẻ kia nữa, làm cho người
ta nhìn đến phát ngượng ngùng!
Thấy Mục Vũ Phi kiên quyết
không theo, Vũ Thiên chỉ nhàn nhạt nói: "Em không mặc cũng không sao. Dù sao em cũng không có quần áo thay đổi để giặt. Anh không để ý đến việc
thưởng thức em ở nhà mặc đồ ngủ như thế này đâu."
Mục Vũ Phi khuất phục rồi. So với với việc không ra khỏi cửa để cho người ta cho
là bọn họ tiểu biệt thắng tân hôn, thì việc mặc trang phục tình nhân như thế này, cô đã có thể càng nhận rõ hơn được một chút. Dù sao cũng đều
là cái chết, cô thà rằng mình đi tuyển chọn một cái chết kiểu thoải mái
như thế này vẫn hơn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT