Đoan Mộc mở túi ra, rút ra một tập tài liệu đưa cho Mục Vũ Phi. Thấy
Mục Vũ Phi không tiếp nhận, Đoan Mộc cũng không hề tức giận, đặt tập tài liệu kia ở trước mặt cô, nói: "Hai hạng mục mà công ty của nhà chúng ta hợp tác, mọi công việc đều viết ở bên trong rồi, có thời gian cô đọc xe một chút, sau đó kýmột chữ vào đó cho tôi."
Mục Vũ Phi nhíu mày: "Đoan Mộc tiên sinh cứ như vậy, liệu có nắm chắc rằng tôi sẽ đồng hợp tác với ngài hay không?"
Tuy rằng Mục Vũ Phi nói ra lời như vậy, nhưng mà cô vẫn cầm bản hợp đồng
lên quét hai mắt đọc tượng trưng. Sau đó cầm lấy cái bút máy của bên
cạnh người, liền ký tên mình vào, rồi đưa cho trả lại cho Đoan Mộc.
"Mục tiểu thư, đến ngay cả nội dung bàn hợp đồng thế nào cũng không đọc? Cô
không sợ tôi đưa ra cái yêu cầu gì đó không hợp lý hay sao?"
"Ha ha! Nói vậy, tận trong xương cốt Đoan Mộc tiên sinh như vậy cũng vẫn không chịu thừa nhận lửa giận của tôi rồi."
Phương Gián thấy thế lập tức đứng dậy cáo từ. Hai người cũng không nói năng
gì, chỉ cười nhìn đối phương. Nội tâm thay đổi trong nháy mắt, chỉ nghĩ
làm thế nào để công phá cái đầu đá kia của đối phương.
Rốt
cuộc là Đoan Mộc vẫn không nhẫn nhịn được trước. Anh cảm thấy như vậy có chút bị mất thân phận, liền ho hai tiếng, nói: "Cô vậy mà lại có sự
biến hóa thật lớn! Trên tiệc rượu thiếu chút nữa là tôi liền không nhận
ra được cô đấy."
"Đúng vậy đó! Sự biến hóa lớn kia đã làm cho anh đều không nhẫn nhịn được mà chùn lại hối hận rồi sao?". ngôn tình tổng tài
Tuy rằng trên mặt Mục Vũ Phi thì đang cười, nhưng nội tâm lại bực tức không sao chịu được. Cái tên Đoan Mộc chết tiệt này, anh ta đã từng có một
cái tên nghe rất khó chịu, Mục Vũ Phi thực sự đã quên mất cái tên ấy là
gì rồi. Nhưng dữ liệu đã cho biết rằng Đoan Mộc kia đã từng học cùng lớp cấp ba với cô. Suy nghĩ cả buổi Mục Vũ Phi mới nhớ tới người này lại
chính là người yêu của mối tình đầu của cô! Mục Vũ Phi nhớ được rất rõ
ràng, lúc đó có rất nhiều nữ sinh đều thích anh. Song cũng bởi vì Đoan
Mộc có quan hệ tốt cùng với cô, liền chung quy cho cô là tấm lá chắn.
Sau này cũng không biết bị trúng tà gió cái gì mà lại đi thổ lộ đối với
cô. Thế nhưng mà chung sống còn chưa có một tuần lễ, Đoan Mộc đã nói cô
rất bạo lực tuyệt đối không phải là phụ nữ, nên đã chia tay đối với cô.
Lúc đó Mục Vũ Phi cô đã tức giận hung hăng đập cho Đoan Mộc anh một
chút.
"Tôi nhớ được rằng, cô của trước kia thật hoạt bát,
hiện tại giờ đây đang làm những gì?" Đoan Mộc không để ý tới bới móc của cô, nhanh chóng liền nói lảng sang chuyện khác.
"Tôi hiện
tại cũng rất hoạt bát đấy chứ?" Mục Vũ Phi gật gật đầu, tựa như có chút
đăm chiêu, nói, "Nếu nói tôi hiện đang làm cái gì đó, vậy thì tôi vẫn
luôn luôn đang cố gắng làm việc để nuôi gia đình mà thôi. Nếu như nói là tôi có cái gì ham thích hay không, tôi đây thật ra vô cùng thích công
việc giặt quần áo nấu cơm!"
Đoan Mộc thật hiếm khi đen mặt, lườm Mục Vũ Phi một cái nói: "Được rồi được rồi, cô nghĩ muốn làm tôi tức chết phải không?"
Mục Vũ Phi cũng không kiên trì nổi nữa rồi, liền cười rộ lên ha ha. Nếu như nói hai người có cái gì ân oán tình cừu, đó cũng là của trước kia rồi,
hiện tại dù sao hai người vẫn là bạn bè với nhau, không phải sao?
"Anh như vậy là có ý tứ rồi, sự kiện ở Thượng thị kia cũng đã gây cho tôi
thêm không ít phiền toái! Như thế nào, muốn luyện tập cùng với tôi
không?"
"Cô xem lại bản thân mình đi, bộ dạng không có một
chút nào có thể gọi là một cô gái trẻ được! Vẫn cứ là bạo lực như vậy!
Tôi nói cho cô biết, tôi đây hiện giờ cũng đã mang thù rồi. Hiện tại
cũng vẫn nhớ được chuyện lúc trước, cô đã tìm mặt tôi mà đánh như thế
nào!" Đoan Mộc tức giận hất càm lên, bộ dáng nói rõ tôi đây chính là
người có bụng dạ hẹp hòi, tôi chính là muốn trả thù đối với cô.
"A, vậy sao?" Mục Vũ Phi cúi đầu cười cười, "Xem ra là hiện tại anh nghĩ lại muốn tôi đánh anh một chút hay sao?"
Hai người cũng đều không nói chuyện nữa rồi. Lần này chính là lần đầu tiên
hai người bọn họ nói chuyện với nhau tẻ ngắt. Mục Vũ Phi không phải là
không biết ý tứ của Đoan Mộc. Hiện tại Đoan Mộc không có bạn gái, nhìn
thấy cô đã thay đổi thật nhiều so trước kia, lại muốn quay đầu lại tìm
cô. Mục Vũ Phi có thể nói cực kỳ hùng hồn, nhưng theo như tài liệu mà
Phương Gián đã điều tra mà nói, anh là đứa con riêng của nhà Đoan Mộc.
Người vợ chính thức của cha anh sinh được 3 cô con gái, cuối cùng bất
đắc dĩ mới đón anh trở về nhà Đoan Mộc. Nói đến cùng, mặc dù không có
tình cảm, nhưng Mục Vũ Phi vẫn còn có chút cảm thấy đau lòng cho anh.
Bất quá chính là sự đau lòng căn cứ vào tình bạn bè đối với nhau.
Đoan Mộc chậm rãi trì hoãn một lúc mới nói giải thích: "Kỳ thực khi đó cha
của tôi tìm được tôi, nói với tôi rằng, tôi là đứa nhỏ của nhà Đoan Mộc, nói rằng muốn đưa tôi đến nước Mĩ. . .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT