Cuộc rượu đang lúc say sưa, Mục Vũ Phi còn đang cùng Tư Tư tán tỉnh
lẫn nhau, thì nhận được điện thoại của Phương Gián. Mục Vũ Phi nói với
mọi người một tiếng xin lỗi, rồi sau đó đi ra bên ngoài phòng để nhận
điện thoại.
"Hiện tại những người nắm giữ cổ phần rải rác
của công ty Thượng thị đều đồng ý bán lại cổ phần công ty cho chúng ta.
Chỉ có điều là vẫn còn có 15% cổ phần công ty nằm trong tay Đoan Mộc.
Anh ta không chịu chuyển nhượng, nói em phải tự đi đên tìm anh ta để đàm phán."
"Đã biết rồi, chờ em trở về rồi nói." Mục Vũ Phi cúp điện thoại, chống tay dựa vào ở trên tường tựa như có chút đăm chiêu. Ý tứ của Đoan Mộc cũng đã rất rõ ràng rồi, chính là đang muốn trêu chọc
cô. Thế nhưng mà giữa hai người bọn họ thứ nhất không thù, thứ hai không oán, chẳng lẽ là vì công việc làm ăn hay sao? Nhưng mà nếu như anh ta
đưa cổ phần công ty Thượng thị cho cô, như vậy cô tất nhiên sẽ thiếu
Đoan Mộc một cái tình, về sau nếu bắt đầu hợp tác thì cũng cũng dễ nói
chuyện. Hiện tại rõ ràng anh ta đang làm cho cô bị khó xử! Vậy đến cùng
Đoan Mộc nghĩ muốn làm gì đây?
Ngay đang thời điểm Mục Vũ
Phi khổ sở suy tư và khó hiểu, thì cánh cửa của phòng đối diện được mở
ra. Người đi ra kia rõ ràng chính là Đoan Mộc! Mục Vũ Phi trong lòng
cười lạnh, điều này cũng tốt, nghĩ đến cái gì thì cái ấy xuất hiện. Đoan Mộc cũng nhìn thấy Mục Vũ Phi. Anh ta xoay người nói chút gì đó đối với người bên cạnh. Những người khác ào ào đi xuống lầu, Đoan Mộc liền nói
cười ríu rít đi tới gần Mục Vũ Phi.
"Thật sự là đúng dịp, Mục tiểu thư, vừa rồi tôi còn nghĩ đến cô, vậy mà cô liền xuất hiện."
"Ha ha, Đoan Mộc tiên sinh không phải là vẫn muốn gặp tôi hay sao? Có nơi
nào trên thế giới này mà chúng ta không gặp lại nhau đâu!"
Hai người lại giả mù sa mưa một phen. Mục Vũ Phi mới nói đến vấn đề chính, "Đoan Mộc tiên sinh, ngài có thứ tôi cần tìm, không biết ngài có nguyện ý nhượng lại hay không? Giá tiền như thế nào, tôi sẽ chi ra cho ngài
một khoản tiền lớn nhất để đền bù! "
Đoan Mộc nhìn Mục Vũ
Phi, nụ cười trên mặt anh ta vẫn luôn luôn không thay đổi. Đoan Mộc sảng khoái mở túi ra, rút ra một phần hiệp nghị chuyển nhượng cổ phần công
ty. Sự phóng khoáng này của Đoan Mộc thật sự đã khiến trong lòng Mục Vũ
Phi cảm thấy kinh ngạc. Cô thực không rõ trong lòng người này đang tồn
tại này cái ý niệm gì. Bất quá biểu cảm của cô vẫn không thay đổi, đưa
tay tiếp nhận hợp đồng.
"Đoan Mộc tiên sinh thực sự đúng là
một người phóng khoáng." Mục Vũ Phi khoanh hai tay lại, tiếp tục dựa vào tường, ý cười càng thêm sâu, "Trở về nhà tôi sẽ sai người mang chi
phiếu đến đưa tận trong tay ngài”.
“Chỉ là một chút làm ăn thôi
mà. Dù sao cuối cùng thì cũng đều là bị cô thu hết, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Tôi bất quá chỉ làm cái việc thuận nước giong
thuyền thôi."
Đây là lời nói thật, bất quá quá trình khẳng
định thật lãng phí thời gian. Bất quá như suy nghĩ của Đoan Mộc cùng với lời nói ra của anh là giống nhau. Nhưng vì sao Đoan Mộc lại nói với
Phương Gián rằng, anh muốn tự thân gặp gỡ với Mục Vũ Phi? Mục Vũ Phi lại không phải là người ngu ngốc, chẳng qua là cô vẫn còn chưa đoán ra được thôi.
"Đoan Mộc tiên sinh là một người chân thật, thích nói lời thẳng thắn, làm cho tôi lại trở thành người chưa đủ chân thành rồi. Tôi đây cũng cứ việc nói thẳng, Đoan Mộc tiên sinh nghĩ muốn dựa dẫm
vào tôi thì được cái gì?"
"Cô thu mua cổ phần công ty của
Thượng thị như vậy, chính là một động tác lớn, tôi cũng vậy nhìn qua là
hiểu rõ. Chỉ là, nếu theo quy mô nhà họ Vũ của cô, việc xuất nhập khẩu
của nhà họ Thượng kia có lẽ không đủ, đúng không?"
Mục Vũ Phi gật gật đầu, vươn tay, "Vậy thì cầu chúc chúng ta về sau hợp tác vui vẻ, được chứ?"
Đoan Mộc vươn tay, nhẹ nhàng nắm một chút lấy tay của Mục Vũ Phi rồi buông
ra. Hai người lại làm bộ làm tịch một phen, Đoan Mộc mới cáo từ.
Mục Vũ Phi nhìn thấy Đoan Mộc đi xa rồi, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Càng là
người sắc sảo, việc đối phó lại càng thêm mệt mỏi, đặc biệt là đối với
loại người mà cô không thể nhìn thấu tâm tư của người ta được. Mục Vũ
Phi lấy điện thoại ra gọi cho Phương Gián, nói cho anh biết nơi tới đón
cô, sự tình đã được giải quyết xong rồi.
Trở lại phòng, Mục
Vũ Phi có vẻ có chút mệt mỏi. Cô tùy tay liền quăng bản hợp đồng sang ở
một bên. Thượng Duyên nhìn thoáng qua, có chút kinh ngạc hỏi: "Cậu thu
mua cổ phần công ty nhiều như vậy để làm cái gì? Cậu nghĩ muốn nuốt nhà
họ Thượng sao?"
"Không, tớ chỉ nghĩ muốn nhà nhà họ Thượng đổi chủ thôi."
"Vừa mới rồi cậu đã làm gì? Đi ra ngoài một vòng cầm luôn được một hợp đồng
giá trị mấy chục vạn như vậy? Chẳng lẽ..." Thượng Duyên hồ nghi nhìn lại Mục Vũ Phi.
"Tớ bán nụ cười của mình đi rồi!" Mục Vũ Phi bị Thượng Duyên làm cho tức giận đến nhe răng
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT