Mục Vũ Phi phi thường hài lòng với biểu hiện của Âu Văn Phú, đi theo sự an vị của anh lên xe cảnh sát.
Những sinh viên còn lại đều ngổn ngang ở trong gió rồi. Bọn họ đã học lên đại học, những điều cơ bản về pháp luật thường thức đều hiểu cả. Loại phỉ
báng thế này hẳn là trước tiên nên có trát gọi lên hầu tòa mới đúng, nào có chuyện cảnh sát trực tiếp đến bắt người thế này? Nhưng mà ngày hôm
qua ngay tại trong forum trường học, Mục Vũ Phi đã đăng lên đó bài viết
của mình. Cô nói, nên thảo luận thì thảo luận, không nên thảo luận thì
đừng thảo luận. Tất cả mọi người đều im lặng rồi. Cho dù là người ngu
thì cũng đều biết đến, hiện tại người ở phía sau Mục Vũ Phi có bao nhiêu cứng rắn. Thử hỏi, như vậy còn dám nửa phần nói năng nữa sao? Nhất là
những người đã từng đăng bài phản hồi mắng chửi người kia, thì lại càng
như là đứng trên đống lửa, như đang ngồi trên đống than.
Biết được việc này, Yến tử và Gấu mèo cũng kinh ngạc và khó hiểu. Chẳng lẽ
Mục Vũ Phi chính là người thâm tàng bất lậu (*) trong truyền thuyết sao?
(*) Thâm tàng bất lậu (hay Thâm tàng bất lộ): Câu thành ngữ chỉ một người tính tình, tài hoa, mưu kế ẩn sâu không ai biết
"YAA.A.A.., Phi Phi thật sự lại xấu xa như vậy thật sao?" Yến tử không hiểu.
"Cậu không nhìn thấy vừa rồi có người cảnh sát đi cùng hay sao?" Thượng Duyên hỏi lại.
"A, anh ta chính là người ở trên ảnh chụp kia!" Gấu mèo hiểu ra, rồi sau đó Yến tử cũng tỏ ra bộ dáng của một người vừa bừng tỉnh hiểu ra, nói, thì ra là thế, hóa ra là đã chọc tới cảnh sát rồi !
Thượng Duyên nhìn hai cô nàng ngốc nghếch kia, trong lòng thở dài, đơn thuần chính là có phúc mà!
Mục Vũ Phi ngồi ở bên cạnh Âu Văn Phú cười đến co rút cả mặt. Thủ hạ lái
xe, Âu Văn Phú chỉ có thể tiếp tục giữ vẻ mặt không chút biểu cảm.
"Anh chính là đã chuẩn bị toàn bộ rồi, kể cả giấy chứng nhận của cảnh sát
nữa, đúng là như thật vậy." Mục Vũ Phi nói chế nhạo Âu Văn Phú.
"Cái giấy đó vốn chính là thật đó!" Âu Văn Phú nói vẻ chán nản.
Mục Vũ Phi gật đầu. Cô thế nào lại đã quên ông nội nhà anh làm ở Bộ Công An kia chứ. Mục Vũ Phi cười nói với người lái xe: "Đặc công tiên sinh,
phiền toái cho xe chạy đến Tề Nhạc Cư nhé!"
"Cô lại muốn làm gì vậy?" Âu Văn Phú cảnh giác nhìn Mục Vũ Phi.
Mục Vũ Phi liếc xéo mắt một cái sang Âu Văn Phú, "Vừa nhận một cái ơn của
anh lớn đến như vậy, chả lẽ tôi lại không thể mời anh ăn một bữa đại
tiệc hay sao? Vừa vặn Doãn Tiểu Nhu và Viên Kỳ Chí đều nhàn rỗi, tôi vừa gọi điện thoại cho bọn họ rồi. Còn có Hứa Liêm nữa... A, đúng rồi, cả
Lục tử, chính là người mà anh đã từng gặp đó, anh ấy và cô vợ nhỏ của
anh ấy cũng đi."
"Thế là xong rồi, hình tượng của tôi!" Âu Văn Phú rốt cục không sao nhẫn nhịn được, bụm mặt run rẩy.
"Được rồi, được rồi! " Mục Vũ Phi đẩy đẩy Âu Văn Phú, "Không thể xem nhẹ lợi
ích của gia đình nhà anh được. Không phải là anh cả của anh vẫn luôn
luôn nhớ mãi không quên cái mảnh đất của tôi, ở khu đang quy hoạch kia
hay sao, vẫn luôn nghĩ muốn được nhận thầu việc kiến trúc ở đó hay sao?
Ngày mai tôi liền phái người đi ký hợp đồng cùng với anh trai của
anh..."
Âu Văn Phú vừa nghe thấy, lập tức như được hồi sinh
vậy, gương mặt đang tái nhợt lập tức máu nhuộm lại đỏ hồng. Việc này tuy rằng làm cho anh mất mặt, bất quá cũng đáng giá mà! Thế nhưng mà Âu Văn Phú lại cảm thấy trong chuyện này giống như không được đúng lắm thì
phải. Cứ theo như tính cách Mục Vũ Phi, làm sao có thể quăng cho anh
chuyện tốt như vậy được, cũng không có một chút mưu đồ nào sao?
"Thế lúc ban đầu em nghĩ muốn để cho ai nhận thầu?"
"Hỏi thông minh lắm!" Mục Vũ Phi cười cười, "Vốn chính là muốn để cho nhà
anh thôi. Anh trai của anh đưa ra điều kiện nghe rất mê người. Bất quá
vẫn chưa quyết định được cũng bởi vì tôi bận quá liền quên mất vụ này
rồi !"
Khóe miệng Âu Văn Phú giật giật, cuối cùng nghĩ vẫn là không nên nói ra, tiếp tục lấy tay che mặt, khổ không thể tả.
Mục Vũ Phi và Âu Văn Phú được người bồi bàn đẫn đường đi đến phòng bao. Vừa mới mở cửa ra, một bóng người liền nhào tới, thiếu chút nữa thì đã
khiến cho Mục Vũ Phi ngã ra.
"A, Tư Tư, vài năm nay không
gặp, nhìn em càng ngày càng trổ mã hơn, vừa nhìn thấy đã thương rồi,
không hôn một cái để an ủi nỗi khổ nỗi tương tư hay sao?" Mục Vũ Phi một tay ôm lấy Tư Tư, một tay nắm lấy cái cằm của cô, cực kỳ giống một Nhị
Thế Tổ phong lưu không kềm chế được.
Cô gái trẻ có tên là Tư Tư kia ngượng ngùng liếc mắt nhìn Mục Vũ Phi một cái rồi hôn mãnh liệt
lên mặt cô. Lục tử ngồi một bên đen mặt nói với Hứa Liêm và Viên Kỳ Chí: "Nhìn xem, nhìn xem!" Rồi sau đó anh ngửa mặt lên trời thở dài nói: "
Bao giờ thì những ngày khó khăn này mới kết thúc đây?!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT