Điệu nhảy kết thúc, Mục Vũ Phi khom người đi đến bên người Doãn Tiểu
Nhu. Âu Văn Phú nhìn thấy trường hợp vừa rồi cũng mất tự nhiên, hết sức
nhíu đầu mày lại, đứng ở một bên, bộ dạng nghiễm nhiên giống như một vị
Thần Hộ Mệnh vậy.
"Cô vậy mà lại không chịu đeo kính mát vào thế à!" Doãn Tiểu Nhu nói vẻ chế nhạo.
Không nhìn Doãn Tiểu Nhu, Mục Vũ Phi trực tiếp hỏi thẳng: "Này, cái người có tên là Đoan Mộc kia chính là ai vậy?"
Thấy Mục Vũ Phi trở nên nghiêm túc như vậy, Doãn Tiểu Nhu chấn chỉnh lại sắc mặt nói: "Gia tộc của Đoan Mộc vẫn còn đang ở hải ngoại làm ăn buôn
bán. Ở trong nước hiện giờ vẫn chưa có sản nghiệp gì. Bất quá nơi này có rất nhiều thế gia đang hợp tác cùng với gia tộc của bọn họ. Lai lịch
của cái người có tên là Đoan Mộc kia cũng không nhỏ, là người thừa kế
của gia tộc nhà bọn họ."
Mục Vũ Phi trầm tư một chút, ánh
mắt từ từ trở nên lạnh lẽo. Cô ngược lại vẫn không thể nào nghĩ ra ý đồ
của cái người có tên Đoan Mộc kia là cái gì. Bất quá xem ra đây tất
nhiên là một con người khá khó chơi rồi. Nếu như mà có rất nhiều thế gia đều đang hợp tác với bọn họ, chuyện này khó tránh khỏi về sau này anh
ta cũng sẽ xuất hiện hợp tác cùng với nhà họ Vũ. Hơn nữa người này tuy
rằng tuổi trẻ, nhưng mà sự lão luyện gần như đã vượt qua khỏi tuổi tác
của anh ta rồi. Cô phải rất cẩn thận.
"Ai, thật sự là đã làm khó cho em rồi." Viên Kỳ Chí hiếm khi có được một câu nói như vậy. Ở
nơi này, Mục Vũ Phi chính là người có độ tuổi nhỏ nhất, trọng trách cũng nặng nhất. Vốn dĩ cô chính là nên hưởng thụ tuổi thanh xuân nhưng lại
phải ở trong cái vũng bùn nơi này mà lục đục với nhau, Vũ Thiên cũng
thật ác độc quyết tuyệt.
Mục Vũ Phi gật gật đầu. Cô thật tự giác coi lời nói này trở thành một câu nói khích lệ bản thân.
"Cô nương à, em thật đúng tự giác!" Âu Văn Phú té xỉu.
Mục Vũ Phi bỏ đi trước tiên rồi. Loại rượu này đối với cho cô mà nói, nó
tựa như là một sự tra tấn về thể xác và tinh thần. Trước khi đi cô còn
giống như rất vô tâm nói với Vũ Hạo Dân rằng, gần đây vào buổi tối thật
không an toàn, rất nhiều cô gái độc thân đi đường một mình ban đêm như
vậy, đều bị tập kích rồi.
Dư Mẫn nhìn thấy cấp trên của mình muốn đi về rồi, liền cầm theo chiếc túi đứng ở dưới lầu chờ xe taxi. Vũ Hạo Dân thì đứng ở sau lưng Dư Mẫn, thấy vẻ mặt của Dư Mẫn vẫn hờ hững
trong lòng anh liền có một luồng lửa nóng dâng trào, vọt lên. Anh hảo
tâm nghĩ muốn đưa Dư Mẫn về nhà như vậy, nhưng vì sao cô lại làm như
không thấy đối với bản thân mình như vậy? Vũ Hạo Dân tiến lên lôi kéo cổ tay Dư Mẫn, động tác lanh lẹ, nhét luôn Dư Mẫn vào tiến trong xe của
mình.
Dư Mẫn cau mày, nhưng cũng không có ý tránh thoát. Cô
không thể phản kháng, như vậy chính là làm mất mặt Mục Vũ Phi. Dư Mẫn
không thể như vậy.
Vũ Hạo Dân hung hăng đạp xuống chân ga.
Chiếc xe liền lao vèo đi, chạy ra ngoài. Dư Mẫn bị hù sợ tới mức vội
vàng đeo giây nịt an toàn lên.
Hai người trầm mặc thật lâu,
Vũ Hạo Dân rốt cục không thể nào cố kiềm giữ mãi được nữa, anh nghiến
răng nghiến lợi hỏi Dư Mẫn: "Đến cùng em muốn thế nào đây?"
Dư Mẫn cũng vẫn không chịu nói chuyện. Cô vẫn cứ lạnh lùng nhìn ra ngoài
cửa sổ. Vũ Hạo Dân nhìn thấy cái bộ dạng này của Dư Mẫn, thì tức giận
đến độ hàm răng nghiến chặt đến mức có chút đau đớn. Ngày đó ở KTX đại
học V, mọi người đều uống quá nhiều, chờ đến lúc thanh lúc tỉnh Vũ Hạo
Dân phát hiện bản thân mình cả người trần trụi nằm ở trên giường của
khách sạn. Dư Mẫn cũng nằm một bên, không mảnh vải che thân, nằm ở tren
giường trong khách sạn.khác Vũ Hạo Dân có chút lờ mờ. Nhìn thấy Dư Mẫn
nằm ở trên giường, mặt mũi đỏ bừng có chút không biết làm sao. Anh ngồi
một ở bên giường hút thuốc nghĩ làm cho mình tỉnh táo lại, nhưng là
trong lòng lại càng ngày càng phiền chán.
Ưm một tiếng, Dư
Mẫn tỉnh lại. Cô khó khăn chống đỡ thân thể ngồi dậy, liền nhìn đến bóng lưng trầm mặc Vũ Hạo Dân. Lòng của cô hung hăng quất một cái, chộp một
phát, túm lấy điếu thuốc trong tay anh hít hai hơi, rồi sau dụi tắt ở
trong gạt tàn thuốc. Cô khó khăn nhặt lên từng cái từng cái quần áo mặc
lên người. Vũ Hạo Dân nhìn dấu hôn cùng những đám xanh tím khác ở trên
người của Dư Mẫn, trong nháy mắt liền hiểu ra rốt cuộc mình đã làm
chuyện gì sai rồi.
Dư Mẫn trước khi đi còn nói lại một câu
nói. Cô nói, cô coi như tất cả mọi chuyện đều giống như chưa từng phát
sinh bao giờ.
Từ đó, Dư Mẫn vẫn làm như không thấy đối với
Vũ Hạo Dân. Điều này làm cho Vũ Hạo Dân buồn bực, nghĩ như mình đang gặp trở ngại!
Dư Mẫn nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe. Xe chạy như
bay, lướt qua ánh đèn thành thị, rốt cục thở dài mở miệng nói: "Là chính anh đến cùng muốn thế nào mới đúng? Tôi bất quá là thuận theo sự đắc ý
của anh. Giữa hai chúng ta cũng sẽ không nên tạo thành sự phiền não
không cần thiết giữa hai người như vậy."
Vũ Hạo Dân trầm
mặc. Anh thừa nhận, anh không biết mình là đã nghĩ như thế nào, mà quả
thật anh cũng không hề có ý nghĩ muốn qua lại cùng với Dư Mẫn.
Cũng trong lúc này, chính hai người bọn họ cũng đang cùng chiến đấu là một tiếng thở dài...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT