"Ngài lão lại trêu ghẹo lớp trẻ chúng cháu rồi, thế nhưng mà cháu lại không muốn thuận theo!" Mục Vũ Phi làm bộ của một cô gái nhỏ, nói hờn giận.

"Ha ha, Phi Phi vẫn còn ngượng ngùng, ông nội cũng là thật tâm thực lòng khen cháu mà thôi! Lại nói tiếp, cháu gái của ta so với cháu cũng không lớn hơn mấy tuổi, bất quá qua một hồi nữa sẽ kết hôn rồi đấy! Phi Phi, ta có thể rất hân hạnh được mời cháu đến hay không?"

"Ông nội, ngài nói lời này làm cháu ngại chết đi được! Buổi hôn lễ của chị gái cháu nhất định là phải đi chứ ạ. Đáng tiếc là cháu đã kết hôn rồi, bằng không cháu nhất định phải xin được làm phù dâu cho chị gái nhà mình!"

Ông cụ nói liên tục vài tiếng được được, cười lên ha hả. Ông cười ha ha một hồi rồi mới chịu rời đi.

"Chị dâu, chị quen biết ông cụ này à?" Vũ Hạo Dân hỏi.

Mục Vũ Phi bĩu môi lắc đầu, có quỷ mà biết ông ấy là ai kia chứ! Vũ Hạo Dân khóe miệng giật giật. Vậy mà tình cảm vừa rồi giữa hai người ai nhìn thấy cùng tưởng như đây là buổi gặp gỡ giữa hai ông cháu đã quen biết nhau lâu rồi vậy! Hóa ra, Mục Vũ Phi thế nhưng lại không biết ông cụ kia là ai!

Vũ Hạo Dân nhìn chằm chằm vào vẻ mặt Mục Vũ Phi nói vẻ cực kỳ khẳng định: "Chị dâu, chị đúng cầm tinh con hồ ly (con cáo) rồi ! Chị nhất định là cầm tinh con hồ ly rồia!"

Mục Vũ Phi bị Vũ Hạo Dân chọc cười, đảo mắt thấy có người quen, liền nói với Vũ Hạo Dân: "Chị xem ra em cũng đã mệt mỏi rồi, hãy đi tìm người để mà nhảy nhót múa hát đi."

Cho phép Vũ Hạo Dân đi rồi, Mục Vũ Phi bưng ly rượu liền đi tới góc. Âu Văn Phú, Viên Kỳ Chí cùng Doãn Tiểu Nhu ở sớm nơi đó nhìn cô thật chăm chú.

"A, con người bận rộn, ngài còn biết đến gặp chúng tôi nữa sao?" Doãn Tiểu Nhu liếc nhìn Mục Vũ Phi một cái, "Bộ phận thần kinh trên mặt của cô vẫn còn rất mạnh mẽ đấy nhỉ! Cười lâu như vậy mà nhìn mặt cũng không thấy bị rút gân chút nào."

Mục Vũ Phi tự động không để mắt đến nửa sau câu nói, chỉ chấp nhận gật gật đầu, "Đúng vậy, tôi thật sự quá bận rộn. Mà cũng chẳng có biện pháp nào khác cả, tôi đây hiện giờ không thể kiếm ra tiền để nuôi gia đình mà!"

Doãn Tiểu Nhu bị Mục Vũ Phi chọc cười, đưa tay liền chỉ chỉ quá về bên cánh tay của cô, thì thầm nói: "Cô thử nhìn xem, cái cô nhân viên phục vụ ở bên kia, có phải là có gì thù oán với cô hay không. Cô ta vẫn cứ nhìn cô đấy, mặt lúc thì đen lúc thì tái nhợt đi"



Mục Vũ Phi nhìn theo phương hướng mà Doãn Tiểu Nhu đã chỉ tay, híp mắt nhìn hồi lâu, sau đó mới quay đầu nói: "Cô gái này là nữ sinh viên, tên là Hoa Nhu, đang học ở trường học của chúng tôi."

Doãn Tiểu Nhu đột nhiên cười hắc hắc, nói: "Chắc là có tình cảm, muốn đạp hư Vũ Thiên nhà cô, sau đó bị cô chặt đứt sự lưu luyến chứ gì?!"

"Đúng vậy đấy! Ngày trước giữa hai người chúng tôi cực kỳ thấy không thoải mái, thiếu chút nữa thì tôi đã đánh ta rồi!"

Âu Văn Phú một mặt hắc tuyến, trực tiếp bình luận: "Em đúng là một cô gái ưa bạo lực!"

Doãn Tiểu Nhu cười đủ rồi, quay sang ngắm nghía tỉ mỉ gương mặt của Mục Vũ Phi, nói "Sao cô lại gầy đi nhiều như vậy? Nhìn xem này, cái cằm nhìn đều đã nhọn hoắt cả rồi!"

"Gần đây công việc ở công ty bận rộn quá! Một thời gian dài tôi đều không được nghỉ ngơi thật tốt ấy mà." Mục Vũ Phi nói sang chuyện khác, sau đó nâng mặt mình lên, mắt lấp lánh hỏi Doãn Tiểu Nhu: "Cô nhìn xem, gương mặt của tôi bây giờ có đạt tiêu chuẩn là gương mặt hạt dưa hay không?"

Mấy người ở đây đều là những người tinh tế, biết trong lòng Mục Vũ Phi có nỗi khổ riêng, nên cũng không vạch trần. Nhưng mà Doãn Tiểu Nhu thấy cô miễn cưỡng bản thân như vậy thì có chút tức giận, nhép lên mặt Mục Vũ Phi một phen, nói vẻ tức giận: "Tôi thì thấy nó giống như là quả dưa hấu nhỏ ấy!"

Chính lúc mọi người còn đang nói chuyện với nhau, có một người đàn ông đã đi tới. Khi anh ta cười hé mở hàm răng trắng noãn lấp lánh, thiếu chút làm cho đôi mắt chó của Mục Vũ Phi bị mù. Anh ta hơi khom người, khiêm nhường, lễ độ vươn tay về phía Mục Vũ Phi: "Mục tiểu thư, tôi có thể mời cô khiêu vũ hay không?"

Trên mặt Mục Vũ Phi lại treo một nụ cười. Cô nhìn thẳng tắp vào Âu Văn Phú, nhìn đến mức cả người anh nổi hết cả da gà. Cái nhìn của Mục Vũ Phi giống hệt như sóng biển vậy, cứ từng đợt, từng đợt một, dũng mãnh tiến ra. Bất đắc dĩ, Âu Văn Phú đành phải nở một nụ cười, nói: "Thật xin lỗi, cô ấy đã có hẹn cùng với tôi rồi."

Người đàn ông đối diện thoáng sửng sốt, mỉm cười nói một tiếng thật có lỗi, liền xoay người bỏ đi. Mục Vũ Phi nhìn thấy vậy, cực kỳ vui vẻ, xoay người liền kéo lấy cánh tay Âu Văn Phú.

Âu Văn Phú Thấy người kia đi rồi, vẻ mặt lập tức tỏ ra đau khổ, nói: "bà cô của tôi ơi, không phải là em đã có mang theo mình một tấm lá chắn rồi hay sao (ý nói đến Vũ Hạo Dân)? Em có thể đừng làm bại hoại thanh danh của tôi nữa hay không!"

Mục Vũ Phi cười phì một tiếng với Âu Văn Phú: "Tôi đây không phải là cho anh một cơ hội để làm Hộ Hoa Sứ Giả hay sao! Thật không có đạo đức tí nào hết!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play