Hội học sinh tiến vào thời kỳ phát triển cực kỳ
phồn thịnh. Hội học sinh trưởng Tiếu Gián bị Mục Vũ Phi bức bách thay
đổi kính thành kính sát tròng. Lương Ngọc Phi bị Thượng Duyên thu phục
kéo vào vũng bùn này.
Khi Mục Vũ Phi mang theo Vũ Thiên đi đến Hội học sinh thì Thượng Duyên liền bị chấn kinh rồi!
"Cậu đó nha, vẫn là đã dùng sắc để dụ Vũ Thiên tới làm trưởng ban Ban học
tập rồi hả ?" Thượng Duyên không để ý hình tượng rống lên.
Vũ Thiên liếc nhìn Mục Vũ Phi, mà Mục Vũ Phi thì rơi lệ đầy mặt. Tác chiến tuy rằng thành công, nhưng mà cái giá mà cô phải trả thì thật sự quá
lớn đi! Phải góp cả đời của bản thân vào không nói, sau này lại còn phải mang trên đầu cái mũ với danh hiệu phụ nữ đã kết hôn!
Thật
sự là không có thiên lý nào hết! Cũng may là chính Mục Vũ Phi đã có dự
kiến trước, khi ở nhà cô đã đạt thành hiệp nghị cùng với Vũ Thiên, không được nói ra quan hệ hôn nhân giữa hai người. Về phương diện trường học, thì là do ông nội của cô đã ra mặt thu phục. Ai bảo hiệu trưởng trước
kia đã từng là lính, đã trải qua sự huấn luyện của ông nội cô!
Tốt đẹp, nhưng mà cái giá là vô cùng thê thảm và nặng nề. Từ khi ăn đồ ăn
mà Mục Vũ Phi đã làm, về sau này, Vũ Thiên liền cực kỳ trịnh trọng, nói
rõ ràng với Mục Vũ Phi rằng, đồ ăn trong trường học thực sự không hề dễ
ăn một chút nào! Anh hi vọng Mục Vũ Phi thể có thể là một người đầu bếp
có tâm, chịu trách nhiệm mỗi ngày đều nấu cơm cho anh ăn.
"Ấy này! Em là bà đầu bếp chuyên nấu cơm cho anh sao? !" Mục Vũ Phi thật
khí phách chỉ trích Vũ Thiên. Thế nhưng mà, lực sát thương của đại thần
là kinh người, chỉ một câu nói là đã giết chết cô ngay lập tức rồi.
"Em cho là thế nào đây? Bằng không anh cưới em về là để đặt em ở nhà làm vật bài trí sao?"
Được rồi, Mục Vũ Phi phát nhức hết cả đầu rồi, cô thật sự phải đáp ứng với
câu nói kia! Không phải trứng tròn thì cũng phát nhức hết cả đầu rồi.
Lương Ngọc Phi thấy lại có một vị đồng chí nhảy xuống hố lửa thì vui mừng
không thôi. Xem ra chính mình còn không phải là kẻ nhị ngốc nhất rồi, kẻ nhị ngốc chính là cái người kia. Vũ Thiên dùng ánh mắt thương hại liếc
nhìn Lương Ngọc Phi đang nhìn mình. Nơi ánh mắt của Vũ Thiên đảo qua đều không có một ngọn cỏ. Lương Ngọc Phi rơi lệ đầy mặt! Đều đã bị sa vào
vũng bùn này rồi, bạn hữu à, làm sao bạn lại vẫn còn lên mặt như vậy
chứ!
Tiểu Gián nhìn mấy người này, trong chớp mắt liền trọn vẹn rồi. Nhìn xem đội hình này, thứ nhất hot boy Vũ Thiên, thứ hai hot
boy Lương Ngọc Phi, thứ nhất hoa hậu giảng đường Thượng Duyên. Viễn cảnh của Hội học sinh không cần nhìn cũng đều có thể đoán trước được… Mà bản thân mình, nói không chừng trong vài năm tới cũng sẽ trở thành một hội
trưởng hội học sinh nổi bật, mạnh mẽ nhất trong giới…
"Cậu chảy nước miếng rồi kìa." Mục Vũ Phi cảm giác dị thường ghê tởm liền cách xa ra khỏi Tiểu Gián.
Vì thực thi kế hoạch phát triển Hội học sinh, mọi người đều đen mặt mặc
cho Phương Gián ức hiếp. Phương Gián đã liên hệ với các bạn cùng lớp
trong khoa nhiếp ảnh để chụp ảnh quảng cáo cho hội sinh viên…
Khi một số người được yêu cầu tạo dáng cho POSS, các đồng chí trong bộ phận chụp ảnh tuyệt đẹp đều bị chảy máu cam. Họ lau máu cam và nói rằng sẽ
kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ trước khi chết!
Phương Gián
làm bộ không nhìn thấy ánh mắt đầy thù hận của các vị đồng sự, cùng với
gương mặt tối đen của Vũ Thiên. Phương Gián hiện tại lên mặt cực độ. Mấy ngày nay lãnh đạo trường học nghe nói Hội học sinh đã tập hợp được mấy
vị danh nhân, về sau cũng tỏ vẻ coi trọng đối với sự phát triển của Hội
học sinh. Nói rằng sau này sẽ ủng hộ bọn họ triển khai công tác sở hữu.
Chính bản thân người hội trưởng lần này đã thông báo, sau khi học kỳ này qua đi thì đều có thể tận tình nghỉ ngơi. Phương Gián không nhịn được,
chống nạnh ngửa mặt lên trời cười dài, cuộc sống thật là tốt đẹp mà!
"Cười rất lên mặt, có thể nói..., lưỡi có thể vọt đến thắt lưng." Thượng Duyên quệt miệng nói vẻ khinh thường.
" Nhanh chóng không tới thì thế nào, tôi đây không ngại tự thân tự lực!"
Lương Ngọc Phi âm trầm bóp bóp nắm tay, lập tức tiếng ken két ken két
liền vang lên.
Vũ Thiên không làm bất kỳ phản ứng nào. Anh
chính là nhàn nhạt nhìn Phương Gián cười, cười đến mức Phương Gián thiếu chút nữa thì ngồi quỳ xuống dưới đất.
555555 (hu hu hu hu hu hu…) Phương Gián rơi lệ đầy mặt, anh ta đã bị hù sợ rồi...
Công việc chụp ảnh kết thúc sau khi chụp ảnh chung. Phương Gián ngồi ở chính giữa trên chiếc ghế tựa một bộ nghiêm trang. Trên cái trán còn có một
giọt mồ hôi lạnh chậm rãi chảy xuống. Thượng Duyên ôm lấy khóe miệng
ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Phương Gián. Lương Ngọc Phi nhìn
gương mặt của Thượng Duyên, vẻ đầy bất đắc dĩ, giống như muốn nhanh
chóng giết ngay hội trưởng Hội học sinh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT