Đông gia đổi chủ! Tin tức giống như cơn lốc đã thổi quét toàn bộ công
ty. Những quần chúng vây xem không rõ chân tướng đã phát điên lên,
truyền miệng nhau nói, phu nhân của Tổng giám đốc vừa tiếp nhận công ty. Vị phu nhân này vừa lên nhậm chức, đã liền sa thải luôn một vị chủ quản và thư ký Lý. Chậc chậc lửa này đốt xem ra cũng thật là nóng quá mức.
Xem ra, rõ rành rành là không chỉ riêng có thư ký Lý có lòng muông dạ
thú, đến ngay cả vị kia chủ quản kia cũng đều. . . Ai cha cha, hóa ra vị tân Tổng giám đốc này miệng lưỡi cũng thật là ghê gớm đó chứ! Nhất
thời, các vị chủ quản trong công ty bắt đầu trở nên dè dặt cẩn trọng
hơn. Những nữ đồng nghiệp liên quan đến việc buổi sáng dùng kiểu ánh mắt nhìn kia, đều có chút lo sợ bất an rồi. Bọn họ lo lắng vị tân Tổng giám đốc ngày nào tâm tình đó không thoải mái, như vậy bọn họ sẽ phải cút đi rồi !
Thời điểm Vũ Hạo Dân đi đến công ty, thì mọi lời bát
quái kia liền liều mạng tiến vào trong lỗ tai của anh. Lúc Vũ Hạo Dân gõ cửa, mở cửa văn phòng Tổng giám đốc ra, thì lập tức, anh lại trở tay
đóng ngay cửa lại. Mọi người nhìn thấy cử chỉ kia của anh thì cảm thấy
khó hiểu. Chỉ có một mình Vũ Hạo Dân là biết được, ở bên trong văn
phòng, ánh mắt của anh trai và chị dâu của mình đang chém giết nhau dữ
dội, kịch liệt mà thôi. Vũ Hạo Dân chỉ mới nhìn thoáng qua thôi mà đã bị quét đến đuôi bão rồi. Ánh mắt của chị dâu lúc này nhìn giống như sắp
sửa ăn thịt người đến nơi!
Thư ký Dư, người mới nhậm chức
thật sự có thể hiểu được tâm tình của anh. Vừa rồi tân Tổng giám đốc đã
kêu cô đến văn phòng, nói cho cô biết cô sẽ tiếp nhận công việc của thư
ký Lý. Khi ấy cô cũng đã mê mang cả buổi rồi. Mục Vũ Phi cho cô một nụ
cười thật tươi giống như đã như tẩm gió xuân vậy, nói thời điểm cô (Mục
Vũ Phi) đi vào công ty, cô (thư ký Dư) chính là người không có ý định
chú ý đến cô (Mục Vũ Phi), cho nên liền cảm thấy cô (thư ký Dư) là người rất có tiền đồ! Thế nhưng khi quay người lại, vị tân Tổng giám đốc liền lập tức trừng mắt nhìn vào ông chủ cũ, ánh mắt giống như hận không thể
ăn sống nuốt tươi ông chủ cũ vậy!
Lúc này tất cả mọi người
đều giống như là Bồ Tát cố chấp đi sang sông, tự bản thân cũng đều khó
bảo toàn cho chính mình, cho nên cô chỉ có thể lực bất tòng tâm dùng ánh mắt ý bảo Vũ Hạo Dân vẫn là nên vào đi thôi. Chết sớm thì sớm được siêu sinh! Bắp chân của Vũ Hạo Dân đều giống như đã bị chuột rút rồi, tròng
mắt rưng rưng lệ nhìn thư ký Dư, khiến cho thư ký Dư có chút không đành
lòng rồi. Cô vừa định nói lời an ủi đối với Vũ Hạo Dân, liền nghe thấy
từ trong phòng làm việc của Tổng giám đốc truyền ra một tiếng gầm đầy
giận dữ: "Mau tiến vào cho tôi!"
Thân thể mềm mại của thư ký Dư liền chấn động, cúi đầu làm tư thế xin mời, "Anh vẫn nên vào đi
thôi, vợ chồng Tổng giám đốc là người tốt lắm, anh không cần thiết phải
thấy chết liền quay về như vậy. . ."
Vũ Hạo Dân nhìn thư ký
Dư một cái đầy vẻ hoang vắng, lúc này mới giật mình nhận ra vẻ mặt của
mình thực rất bi thương. Anh xoa xoa khuôn mặt, run rẩy mở cửa…
Lạnh quá! Quá là lạnh!!! Vũ Hạo Dân lập tức đứng ở một bên giống như pho
tượng, không dám mở miệng nói đến nửa câu. Cũng may Mục Vũ Phi nhìn thấy là Vũ Hạo Dân đã đến đây, cũng không muốn làm anh mất mặt ở trước mặt
Vũ Thiên, lập tức thay đổi lại sắc mặt với một nụ cười yếu ớt. Vũ Hạo
Dân lại càng cảm giác thấy lạnh hơn. . . Chị dâu của anh, hiển nhiên
chính là một người giống như anh trai mà!
"Hạo Dân, em đã
đến đây rồi! Cũng như là chị đã nói với em rồi đó, đi theo chị em sẽ
thật vất vả." Mục Vũ Phi tỉ mỉ quan sát Vũ Hạo Dân.
Vũ Hạo Dân lắc lắc đầu, ý bảo mình có thể chịu khổ, cũng sẽ không để ý cái gì hết.
Mục Vũ Phi vừa lòng gật gật đầu, nói: "Tốt lắm, em phải đi đến làm cấp dưới của Hứa Liêm để rèn luyện một thời gian. Không phải là chị dâu cố ý làm khó dễ cho em đâu. Mà chính là để ngày sau này em sẽ phải ngồi ở một vị trí rất cao đấy! Người dưới quyền trong lòng đang nghĩ cái gì, em cũng
đều cần phải biết một chút."
Vũ Hạo Dân ngồi ở bên cạnh Vũ
Thiên, thế nào lại có cảm giác hai người giống như là hai con cừu nhỏ
đang ngồi chờ xét hỏi vậy, mà chị dâu kia thì chính là một con sói xám
lớn khoác trên người một bộ lông của con cừu!
"Cảm ơn anh đã để lại rất nhiều công việc cho em làm. Mấy động tác nhỏ của Đan Phương
anh cũng không quan tâm hay sao?" Mục Vũ Phi liếc mắt nhìn một cái,
giống như lưỡi dao sắc lẻm lướt qua. Vũ Thiên tựa như không nhìn thấy,
còn bĩu môi nói vẻ rất khinh thường: "Cái loại công ty nhỏ như vậy, vốn
dĩ là anh luôn khinh thường việc quan tâm đến nó. Bản thiếu gia nào có
nhiều thời gian rỗi như vậy, đến lúc đó sẽ có người đến, không phải có
thể xử lý được hay sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT