Xuân Nguyệt nở nụ cười, cô là loại nữ sinh thế nào chứ? Từ khi Xuân
Nguyệt cô mười lăm tuổi, cái từ nữ sinh này liền đã cách biệt đối với cô rồi. Cẩm Phàm thấy Xuân Nguyệt nở nụ cười, trán không khỏi nổi gân xanh nổi lên, phẫn nộ quát lớn: "Nếu như cậu chính là một người tham tài như vậy, vậy không bằng cậu hãy để cho tôi bao dưỡng cậu đi, tôi cũng là
người có tiền đây!"
Giọng nói của Cẩm Phàm rất lớn, khiến
cho mọi người ở xung quanh đó nghe rất rõ ràng. Lập tức dẫn tới các bậc
gia trưởng tới trường để đón học sinh phải nổi sóng to gió lớn, từng
người từng người đều dùng ánh mắt nhìn về phía hai học sinh, một nam một nữ, vẫn còn đang mặc áo đồng phục học sinh kia vẻ đầy khiếp sợ! Cẩm
Phàm còn muốn nói thêm điều gì nữa, nhưng mà Âu Văn Phú lại đột nhiên
xuất hiện, vung một quyền đánh cho cậu ta ngã xuống đất!
Xuân Nguyệt thấy Âu Văn Phú mặt đen lại, còn đang định hung hăng đi tới nữa, vội vã lôi kéo cánh tay của anh lại. Cô sợ anh nhất thời bị kích
động liền gây thành huyết án.
Cẩm Phàm lau vết máu ở khóe
miệng hung tợn nhìn chằm chằm vào Âu Văn Phú, miệng còn khó chịu kêu gào bày tỏ vẻ không phục, nói: "So tiền bạc thì chúng ta liền thử so một
chút để nhìn xem! Đừng tưởng rằng khắp thiên hạ chỉ có một mình anh là
kẻ có tiền đâu! Cô ta bất quá cũng chỉ là đồ tham phú quý mà thôi! Tôi
đây cũng có thể cung cấp được cho cô ta!"
Âu Văn Phú không biết cái kiểu ngụy biện thế này Cẩm Phàm đã lôi ra từ chỗ nào có được. Âu Văn Phú hận đến nghiến răng. Anh bỏ qua Xuân Nguyệt liền
tiến đến nhéo lấy cổ áo của Cẩm Phàm, từng quyền từng quyền đánh vào
trên mặt của cậu ta. Chỉ một hồi sau, Cẩm Phàm liền hộc ra bọt máu tươi, người cũng xụi lơ thành một đoàn.
Các học sinh cùng các bậc gia trưởng ở xung quanh gặp đều gấp gáp, sắp đánh chết ngườ iđến nơi
rồi, liền cuống quít báo cảnh sát. Cảnh sát tới nơi, thời điểm nhìn thấy đó là Âu Văn Phú, tức thời ánh mắt liền nhìn thẳng. Bọn họ đều những
người đã lăn lộn chốn quan trường, cho dù chưa từng bao giờ tiếp xúc với Âu Văn Phú, nhưng cũng đã nghe qua thanh danh của anh rồi. Con người
này cho dù anh có đánh chết người thì cũng không ai dám đến mà ngăn cản
hết!
Xuân Nguyệt thấy cảnh sát bị một màn này làm cho sững
sờ như vậy, càng sống chết lôi kéo Âu Văn Phú, không để cho anh lại tiếp tục bị kích động thêm nữa. Âu Văn Phú vằn mắt đỏ rực lên nhìn Xuân
Nguyệt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu như em cảm thấy đau lòng anh
liền ngừng đánh, nhưng mà em cần phải trả lời một lần nữa!"
Xuân Nguyệt kéo tay Âu Văn Phú qua, thở dài nói: "Là em lo lắng cho tay của anh."
Tốc độ biến sắc mặt của Âu Văn Phú còn thay đổi nhanh hơn cả thời
tiết tháng hai, nhất thời lền phô ra nụ cười tươi nói như lấy lòng Xuân
Nguyệt vậy: "Không có việc gì không có việc gì, không phải là máu của
anh đâu, người đàn ông của em đây cũng không phải là một dũng sĩ bình
thường đâu, rất dũng mãnh đó!"
Chung quanh nhất thời đều giống như đang ngổn ngang trong gió rồi. . .
Âu Văn Phú sau khi nhìn cảnh sát đến, liền lôi kéo tay của Xuân
Nguyệt bước đi về hướng của xe cảnh sát. Anh nhét Xuân Nguyệt vào trong
xe rồi sau đó nói với một người trong số đó: "Bảo với cậu ta lưu lại ở
đó kêu xe cứu thương, còn cậu đưa hai chúng tôi đi tới Cục dân chính.
Xuân Nguyệt thò đầu ra kinh ngạc hỏi: "Nhưng mà, nhưng mà. . ."
"Không nhưng mà cái gì hết!" Âu Văn Phú ấn đầu Xuân Nguyệt trở về, "Chuyện nhỏ này không cần anh phải ra tay."
Xuân Nguyệt ngồi ở trong xe lòng đầy lo sợ bất an. Rốt cuộc Âu Văn
Phú đã đánh Cẩm Phàm đến mức giống như sắp bị tàn phế rồi! Chuyện này
nếu như trong nhà Cẩm Phàm mà làm ầm ĩ lên, sợ rằng Âu Văn Phú cũng sẽ
thật sự bị lột cảnh phục mất thôi! Trong đầu Xuân Nguyệt đều nghĩ đến
chuyện này, cho nên cô mới chưa từng bao giờ nghĩ tới chuyện, vì sao
thái độ của Âu Văn Phú đối đãi với cảnh sát lái xe lại giống như là
thượng cấp đối đãi với cấp dưới vậy. Điều này cũng làm cho Âu Văn Phú
may mắn được hơn nửa ngày. Nhưng mà đợi đến khi anh và Xuân Nguyệt đi
đến Cục dân chính cục rồi, thì vẻ mặt của Âu Văn Phú lại trở nên âm trầm xuống, bởi vì anh nhìn thấy ông cụ Âu đang đứng ở cửa của Cục dân chính với sắc mặt không tốt chút nào. Ở trong tay ông cụ còn đang cầm một túi tài liệu nhìn rất quen mắt.
Âu Văn Phú liền bảo vệ Xuân
Nguyệt, có chút nghi ngờ hỏi: "Ông à, ông đến đây là để làm gì vậy?"
Trong lòng anh nảy lên sự cảnh báo.
Ông cụ Âu trực tiếp cầm
túi tài liệu kia nện lên trên người Âu Văn Phú, hứ lên một tiếng, nói:
"Anh kết hôn mà không cần dùng đến hộ khẩu hả? Không cần phải có chứng
minh thư hả?"
Âu Văn Phú mở cái túi tài liệu kia ra. Ở bên
trong đó rõ ràng là có quyển hộ khẩu của anh, còn có cả hộ khẩu của Xuân Nguyệt nữa, mà cùng với đó chứng minh thư của cô đã biến thành cô đã
hai mươi tuổi rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT