Đây đều là các đại danh từ của tôi. Người đàn ông tốt chắc chắn là
sẽ không bao giờ lựa chọn những cô gái hư hỏng giống như tôi đây để làm
bạn. Cho nên giữa chúng ta, không có chuyện tôi vứt bỏ anh như anh vừa
mới nói đâu. Chờ đến khi anh tìm được người phụ nữ nào mà anh yêu thích
rồi, thì đên slucs ấy trách nhiệm của tôi đối với anh liền tính là xong
rồi. Khi đó hai chúng ta không còn thiếu nợ nhau, mà tôi cũng vậ, sẽ
sống yên ổn rất nhiều."
Âu Văn Phú biết gia thế của Xuân
Nguyệt. Nhà họ, Trương ở thành phố A này cũng thuộc loại gia đình quyền
quý. Trong gia tộc bọn họ con cái không phải là rất nhiều, nhưng Xuân
Nguyệt lại là một đứa con nổi loạn nhất trong dòng họ. Năm mười lăm tuổi Xuân Nguyệt đã từ bỏ danh gia vọng tộc để ra riêng, mới qua bốn năm mà
cô ấy đã đạt đến quy mô này. Nói cách khá, Xuân Nguyệt hiện tại bất quá
chỉ là một cô bé mới mười chín tuổi mà thôi. Chỉ cần cô còn ở cái thành
phố này, như vậy những lời đồn đãi về chuyện nhảm nhí liền sẽ luôn luôn
xâm nhập vào trong cuộc sống của cô. Bất luận thân phận cao thấp giá cả
thế nào, đàn ông cũng đều sẽ không có ai chọn Xuân Nguyệt hết, vì nếu
như vậy thì chính là đã làm bại hoại danh tiếng của mình. Tuy rằng những chuyện này tất cả mọi người biết, nhưng mà theo đương sự, cô gái này
mới có mười chín tuổi, nhưng những lời cô vừa nói ra miệng vẫn làm cho
người ta phải có chút rung động. Âu Văn Phú đã bị chấn động đến mức,
thần trí đều bay hết ra ngoài.
Xuân Nguyệt thấy anh không
nói, thở dài một tiếng miễn cưỡng cười cười, có chút tò mò hỏi: "Vậy còn anh? Anh làm công việc gì vậy?"
Âu Văn Phú lấy
lại tinh thần, con ngươi mắt xoay xoay, nói: "Công tác của tôi kỳ thực
chính là cùng đấu cùng người khác! Lời nói này đúng là Âu Văn Phú không
hề nói sai, bởi vì công việc của anh chính là đấu trí đấu dũng cùng với
những phần tử phạm tội, sau đó sẽ tiêu diệt toàn bộ kẻ địch. Nhưng mà
Xuân Nguyệt nghe lại không hiểu ý trong lời nói đó của Âu Văn Phú ...,
Cô vắt óc suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra, bèn đổi lại cách hỏi:
“Vậy chắc là lương của anh cao lắm hả?”
Âu Văn Phú nghĩ
nghĩ, dựa theo tiêu chuẩn tiền lương quốc gia của nhân viên công vụ, mấy ngàn đồng tiền lương so ra đúng là kém tiền lương của thành phần tri
thức thấp nhất ở thành phố A đến một phần hai. Mức lương này ở thành phố A cũng chỉ có thể trải qua được mức sống ở đẳng cấp trung bình... Cho
nên Âu Văn Phú nói rất quyết đoán: "Về phương diện tiền lương mà nói,
thì đảm bảo cho cuộc sống của tôi đúng là đều rất khó rồi."
Đương nhiên, là Âu Văn Phú không có tính vào đó thu nhập của cái gọi là tiền thưởng và thù lao chất xám của mình. Nếu như mà anh tính cả vào
rồi, vậy thì mức thu nhập ấy quả thực là thật là dọa chết người. Bất quá nếu muốn so sánh với gia nghiệp của anh, thì chút tiền ấy Âu Văn Phú
căn bản là không để vào trong mắt.
Xuân Nguyệt giờ phút này
cảm thấy mình cho Âu Văn Phú chiếc thẻ phụ ngân hàng là một quyết định
rất sáng suốt. Dù sao cô cũng không thiếu tiền, mà cô cho rằng Âu Văn
Phú cũng sẽ không tiêu xài nhiều lắm, như vậy mọi người trong lòng đều
thấy thoải mái.
Xuân Nguyệt nhìn nhìn đồng hồ đeo tay, nói
với Âu Văn Phú: "Trong nhà tôi các phòng khác cũng chưa được quét dọn.
Anh xem xem rồi lựa chọn một gian phòng, ngày mai nói với tôi, tôi sẽ
bảo người ta đến sửa sang lại một chút. Bây giờ anh có thể sử dụng phòng ngủ chính là phòng ngủ của tôi! Đêm nay anh sẽ ngủ lại ở nơi đó, buổi
tối tôi đi đến hội sở để nghỉ ngơi."
Nói xong Xuân
Nguyệt liền cầm lấy áo bành tô muốn đi. Âu Văn Phú lại yên lặng một lúc. Cô gái nhỏ này, anh là một người đàn ông trưởng thành, lại đặt ở trong
nhà qua đêm với một cô bé, dự tính muốn làm chuyện gì vậy? Mà anh lại để cho một cô gái nhỏ nửa đêm đi một mình, như vậy là muốn có dự tính
chuyện gì đây? Âu Văn Phú lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, kéo
lại cánh tay của Xuân Nguyệt, có chút buồn bực nói: "Chuyện này…, thôi,
để tôi đi trước đi."
"Nhưng mà bây giờ anh có thể đi đến nơi nào được chứ? Hai nữa là chỗ ở đó của anh còn chưa hẳn là tốt so với
chỗ của tôi. Tôi đã nói là tôi muốn chịu trách nhiệm đối với anh, anh
nên sống ở trong nhà của tôi. Chẳng lẽ lại nói anh sợ hãi khi phải ở một mng ở trong tòa nhà lớn này hay sao?" Xuân Nguyệt nghi ngờ nhìn Âu Văn
Phú hỏi anh.
Vẻ mặt của Âu Văn Phú lại căng gân. Nhưng mà
hiện tại anh có thể làm sao đây? Thật sự là một bước sai, từng bước sau
lại tiếp tục sai. Hiện tại Âu Văn Phú thực sự hối hận bản thân thế nhưng lại nghĩ ra một chiêu tổn hại như vậy. Ngộ nhỡ Xuân Nguyệt lại nhìn
thấy được bản thân anh lái chiếc xe Hummer, anh còn có thể tiếp tục nói
dối chính là đã tiết kiệm tiền lương của mình để mua hay sao? Đã đến
nước này thì Âu Văn Phú cũng chỉ có thể kiên trì tiếp tục kéo dài sự nói dối từng chút từng chút kia mà thôi. Có thể bẻ sang thế nào liền bẻ
theo như vậy đi. Cứ giấu diếm được một thời gian bao lâu thì cứ giấu
diếm một khoảng thời gian ấy đi!.
Cho nên, Âu Văn Phú liền để lộ ra một biểu tình sợ hãi, khó khăn hướng về phía Xuân Nguyệt gật gật đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT