Đã thật lâu rồi Mục Vũ Phi không có mở hộp trang sức cổ của mình ra rồi. Kỳ thực nhìn ở bên trong hộp cũng chỉ chứa có một đồ trang sức mà thôi, đó là một chiếc nhẫn được khảm một viên kim cương rất lớn. Đây là chiếc nhẫn Vũ Thiên đã mua cho của cô sau khí hai người đi lĩnh giấy chứng
nhận đăng ký kết hôn về. Thế nhưng do khi đó Mục Vũ Phi còn đang đến
trường, cho nên cô vẫn không đeo chiếc nhân này trên tay. Tính tình của
Mục Vũ Phi kỳ thực cũng có mang vài phần của một cậu bé nghịch ngợm. Đây là chiếc nhẫn cưới của cô, đeo chiếc nhân này trên tay, không cẩn thận
đụng phải thì cô sẽ rất khó chịu. Cho nên trừ phi lúc cần thiết còn thì
Mục Vũ Phi vẫn luôn luôn tháo chiếc nhẫn này ra cất đi. Thế nhưng mà đã
sắp đến ngày kỷ niệm kết hôn rồi, Mục Vũ Phi vẫn không thể nén nhịn được mà lấy chiếc nhẫn ra để ngắm nghía.
Vũ Thiên cầm lấy chiếc
nhân trong tay cô đeo lên cho cô. Mục Vũ Phi lại tháo chiếc nhẫn ra, đặt nó lại vào trong hộp, cũng dè dặt cẩn trọng khóa chiếc hộp lại.
"Em không đeo nhẫn vào sao? Em đeo lên nhìn rất đẹp mắt." Vũ Thiên hỏi lại cô vẻ không hiểu.
"Quá đắt đỏ." Mục Vũ Phi nhíu mày, "Hơn nữa chiếc nhẫn kia chỉ có
một, dập đầu huých đất em cũng không thể nào tìm được viên thứ hai."
Vũ Thiên nở nụ cười, nhéo nhéo lên gương mặt Mục Vũ Phi nói: "Em đúng là nô lệ của tiền lài."
Mục Vũ Phi tựa người vào trong lòng Vũ Thiên, nắm chặt lấy ngón tay
đếm, bọn họ đã kết hôn rồi đã bao nhiêu năm rồi nhỉ? Dường như mới có
bảy năm thôi! Hiện tại thân thể của Vũ Thiên đã khôi phục lại rồi. Tuy
rằng không thể nào tiến hành huấn luyện thể năng với cường độ cao giống
như trước đây được , nhưng mà chuyện đấu cái gì đó với những người lính, thì vẫn không làm khó được anh. Huống hồ anh đã sớm không còn ở vị trí
như trước kia nữa. Hiện tại nếu so với trước kia thì vị trí đan xen này
có chút rất tốt. Bất quá đối với công việc cụ thể của Vũ Thiên đang ở vị trí thế nào, thì Mục Vũ Phi vẫn là không biết. Bởi vì hết thảy đều là
cơ mật quân sự.
Cô hi vọng ngày kỷ niệm kết hôn của mình có
thể trôi qua thực có ý nghĩa. Cho nên Mục Vũ Phi liền kéo Vũ Thiên lên
đường mua quần áo. Vũ Thiên trên đường dục vọng quả thực so Mục Vũ Phi
cao hơn trướng, nhất là cùng với Mục Vũ Phi xuất hành thời điểm. Mục Vũ
Phi vốn là muốn đi cửa hàng quần áo nhìn ngắm là tốt rồi, nhưng mà Vũ
Thiên lại đã mang theo cô đi khắp tất cả các cửa hàng quần áo xa hoa,bất kể là hữu dụng hay vô dụng, đều mua một đống lớn.
Cho dù là thể lực của Mục Vũ Phi có tốt đến thế nào đí nữa, thì thật sự là cũng
không thể nào đi nổi nữa rồi. Cô ngồi xụi lơ ở một chỗ ở trên chiếc ghế
tựa ở phía trước tủ kính, sau đó cũng không chịu động đậy gì nữa.
"Phi Phi, sức mạnh ngày xưa của em bây giờ đã chạy đi đâu mất rồi hả ?" Vũ Thiên buồn cười hỏi.
Mục Vũ Phi trợn trừng mắt ngả đầu nghiêng qua một bên. Thời gian
càng lâu cô lại càng phát hiện ra, Vũ Thiên chính là một đứa trẻ! Không
có chuyện gì anh còn gọi điện thoại cho cô để nói chút lời nhàm chán, kỳ thực chính là đã muốn cô rồi, nhưng lại còn không nói thẳng ra. Có một
lần rốt cuộc Mục Vũ Phi khôngthể nào nhịn được nữa, áp chế lại vẻ hưng
phấn, hỏi: "Có phải là anh lại nhớ tới em rồi hay không hả ?"
"Đúng vậy." Vũ Thiên ở đầu kia điện thoại thấp giọng cười nói.
Mục Vũ Phi rõ ràng nghe được bên cạnh anh còn đang có người, nhưng
vẫn to gan lớn mật gọi điện thoại cho cô. Đây không phải là muốn cô thì
còn là cái gì nữa? Mục Vũ Phi liền cười xấu xa, hỏi lại: "Được rồi, anh
nhớ tới em, nhớ đến chuyện kia rồi hả ?"
"Ừm, đều có."
"A, thế nào, đến cùng nhớ tới em hay là chuyện kia vậy hả ?"
"Khiêm tốn một chút đi nào!"
Lúc này Mục Vũ Phi đang tựa vào trên người Vũ Thiên, sực nhớ tới mấy chuyện này liền cảm thấy thật khôi hài. Cô cười hắc hắc chỉ vào một bộ
quần áo trong tủ kính rồi nói: "Ông xã à, em nghĩ muốn mua bộ quần áo
này!"
Vũ Thiên híp mắt nhìn chằm chằm vào chiếc váy dài cổ
khoét sâu chữ V. Nhìn hồi lâu, anh liền quyết đoán liền bác bỏ, "Bộ váy
áo này không được, còn lại em có thể tùy ý lựa chọn."
"Em chỉ muốn bộ váy này thôi!" Mục Vũ Phi xấu xa, phe phẩy cánh tay vẻ đáng thương nói.
"Hư, " Vũ Thiên vươn tay, chỉ vào đôi môi của cô một cái, "Không được! Có phải là muốn về nhà rồi hay không hả?!"
Mục Vũ Phi có cảm giác máu trong toàn thân mình đều đã xông hết lên
ót rồi vậy, khiến cho gương mặt của cô đỏ rực lên giống như tôm luộc
chín vậy. Cô âm thầm cảm khái Vũ Thiên thực sự là quá dâm đãng rồi, bất
kỳ tới chỗ nào cũng đều dâm đãng như vậy. "Đồ lưu manh!" Mục Vũ Phi cáu
giận nói.
Vũ Thiên kéo tay của Mục Vũ Phi qua, để cho cô
khoác tay vào cánh tay của bản thân mình, gật gật đầu, hỏi: "Vậy rốt
cuộc là em muốn hay là không muốn? Nếu nghĩ muốn, hai chúng ta trở về
nhà thôi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT