Ngoài việc ở nhà Mục Vũ Phi tương đối có thể ngủ ngon hơn, trừ phi công
việc bận rộn, bằng không cô có thể ngủ đến hơn mười tiếng mỗi ngày. Thời điểm Mục Vũ Phi xuất phát từ trong nước là ban ngày. Bay đến nơi này
vẫn là ban ngày, nhưng mà đợi đến lúc cô và bọn nhỏ ngủ tỉnh lại thì đã
là nửa đêm rồi. Bọn nhỏ kỳ thực cũng không có sức khỏe có thể ngủ giống
như cô được. Nhưng mà mỗi khi đứa nhỏ khi... tỉnh lại cô đều mẫn cảm
nhận ra ngay. Sau đó ôm bọn nhỏ vào trong ngực vỗ vỗ vào lưng của bọn
chúng làm cho bọn chúng lại có thể bình yên đi vào giấc ngủ. Kết quả
chính là, Vũ Thiên chờ ăn cơm cùng với các con lại phải một mực chờ đến
sau nửa đêm. Sau khi bọn nhỏ tỉnh lại thì chính là chỉ ăn một chút gì
đó, lại vốn dĩ vì ban đêm yên tĩnh rất nhàm chán nên lại tiếp tục đi
ngủ. Vũ Thiên thu xếp cho các con trở về ngủ ở trong phòng kế bên. Còn
Mục Vũ Phi thì vừa ăn khoai tây chiên vừa hít hà. Cô rất thích ăn loại
đồ ăn không tốt cho sức khỏe này, bởi vì nó có thể giết thời gian.
Vũ Thiên gần đây được nghỉ ngơi đầy đủ nên tinh thần rất tốt, cũng
không còn biểu hiện ra hiện tượng trong người mỏi mệt. Thế nhưng mà Mục
Vũ Phi đau lòng cho anh, nên vẫn nằm cùng với Vũ Thiên ở trên giường
bệnh.
Mục Vũ Phi ôm Vũ Thiên ở trong ngực, ngửi mùi hương
nhẹ nhàng ở trên người anh, khoan khoái hỏi: "Anh đã định thời gian để
phẫu thuật là bao giờ vậy?"
"Vài ngày nữa thôi, bác sĩ nói,
anh tranh thủ thời gian ở trong nước, bồi dưỡng cho thân thể thật là tốt vào, cho nên gần đây anh vẫn luôn luôn làm các xét nghiệm kiểm tra. Anh đã yêu cầu với bác sĩ làm phẫu thuật tim cho anh, nếu xuất hiện gì đó
ngoài ý muốn thì sẽ thay tim." Vũ Thiên nắm lấy tay của Mục Vũ Phi đặt ở trên lồng ngực mình, bình tĩnh nói, "Anh sẽ kiên trì để sống, nhưng mà
anh sẽ không đổi trái tim của mình. Ở trong trái tim này có em và các
con, nhất là em, đã ở lại trong đó suốt hai mươi mấy năm rồi. Nếu như
đổi trái tim khác, chính là từ bỏ em."
Mục Vũ Phi thở dài.
Cho dù là có làm phẫu thuật, tu bổ lại trái tim, thì như vậy cũng là đủ
rồi. Chỉ cần về sau này Vũ Thiên không phải làm những công việc có chút
quá mức kịch liệt, thì anh vẫn có thể khỏe mạnh sống sót như cũ. Cho nên cô không muốn miễn cưỡng Vũ Thiên làm tiếp chút gì khác. Chuyện này đối với anh mà nói đã là cực hạn trong cực hạn rồi.
Càng gần tới ngày thực hiện phẫu thuật, thì bệnh viện yêu cầu Vũ
Thiên làm kiểm tra càng nhiều hơn, Mục Vũ Phi lo lắng bọn nhỏ không chịu nổi không khí nhàm chán của bệnh viện, cho nên liền bảo Ảnh tử thu xếp
cho bọn trẻ ngủ lại khách sạn cùng với anh. Hàng ngày sẽ đưa các con đến thăm, vui chơi với Vũ Thiên một lát. Còn Mục Vũ Phi thì một tấc cũng
không rời khỏi Vũ Thiên, cùng anh đi làm các kiểm tra, bên anh khi
truyền dịch. Càng gần tới ngày thực hiện phẫu thuật thì Vũ Thiên lại
càng bình tĩnh. Thế nhưng mà Mục Vũ Phi thì tim lại càng đập nhanh hơn.
Cô mỗi ngày đều đếm từng phút trôi qua. Đột nhiên Mục Vũ Phi liền có cảm giác giống như là mình có thể đã sai lầm rồi. Hóa ra chờ đợi đến ngày
phẫu thuật mới là chuyện cực kỳ lo lắng nhất. Tâm tình của Mục Vũ Phi
bây giờ so với thời điểm cô mang thai còn căng thẳng nhiều hơn. Vũ Thiên cũng cảm nhận được sự bất an của cô, anh nắm chặt lấy bàn tay của Mục
Vũ Phi nói an ủi: "Không có chuyện gì đâu, em phải tin tưởng anh chứ."
Đương nhiên là sẽ không có chuyện gì xảy ra rồi. Nhưng mà ngày hôm
sau chính là ngày phẫu thuật tim rồi, Mục Vũ Phi làm sao có thể ép buộc
cho mình an tâm được chứ? Cô căn bản là không có cách nào để bình ổn
được tâm tình! Nhưng mà Mục Vũ Phi cũng biết, hiện tại quan trọng nhất
chính là phải làm tốt những chuẩn bị tiền phẫu thuật cho Vũ Thiên. Hết
thảy những cái khác cũng không ở trong phạm vi lo nghĩ của anh. Lời này
tuy rằng nói thì cực kỳ đơn giản, nhưng mà để thực hiện thì sao mà gian
nan như vậy. Mục Vũ Phi thường thường sẽ suy nghĩ ngộ nhỡ cuộc phẫu
thuật mà không thành công, thì cô phải làm sao bây giờ? Cô sẽ phải làm
sao bây giờ? Thậm chí cô còn hoài nghi, nếu như Vũ Thiên mà mất đi, có
lẽ cô sẽ đi theo anh mât. Ngay lập tức Mục Vũ Phi ở ngay tại nơi không
có người liền hung hăng cho bản thân mình một cái tát. Bất kể như thế
nào, Vũ Thiên đã thật nỗ lực, mà cô lại có cái suy nghĩ như thế này, lại suy nghĩ đến những chuyện không may mắn hỏng bét như vậy, có phải là
hơi quá đáng rồi hay không? Mục Vũ Phi cảm giác mình thật sự sắp phát
điên lên mất rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT