"Ai dà, thời điểm cô không có ở đây, chúng tôi liều mạng nhớ đến cô,
còn bây giờ, cô đang ở đây chúng tôi lại liều mạng chán ghét cô." Doãn
Tiểu Nhu vỗ ngực liên tục, nói.
Mục Vũ Phi gật đầu, "Tôi
cũng có cảm giác như thế đối với mấy đứa nhỏ trong nhà, nhưng mà coi như là có cảm giác này, tôi vẫn là phải thuận theo bọn chúng."
"A, hóa ra cô đến đây với chúng tôi là do nguyên nhân bi thảm như thế đấy!" Doãn Tiểu Nhu buồn bực nói.
"Được rồi, bi thương cảm thu cái gì!" Mục Vũ Phi phất phất tay ngắt
lời của Doãn Tiểu Nhu, "Hôm nay tôi tới nơi này ý tứ không phải là trò
tiêu khiển của mọi người đâu!"
"Có người bạn nào như cô thế
này sao? Sau khi mua vui cho chúng tôi, lại nói với chúng tôi rằng chúng tôi không đến đây để giải trí? Điều này không phải là giống đánh cho
chúng tôi một cái tát, rồi sau nói cho chúng tôi rằng đừng có làm quấy
đảo nữa sao?" Âu Văn Phú buồn khổ lắc đầu liên tục, nói.
"Có đạo lý đấy chứ. . . Bất quá hôm nay tôi tới nơi này là muốn hỏi mọi
người một chút, xem Văn Điềm có hành động gì hay không?"
Doãn Tiểu Nhu chống cằm nghĩ nghĩ, sau đó nói: "Không có, cô cũng quá
hiều thủ đoạn của chồng cô rồi còn gì. Ngay cả khi có lão Thất của nhà
họ Vũ làm chỗ dựa, thì nhà họ Văn kia cũng không dám có hành động thiếu
suy nghĩ. Nghe nói sau khi cô vừa hạ chỉ thị muốn chỉnh đốn nhà họ Văn,
thì ba ba của Văn Điềm liền quyết định gả cô ta đến một thành thị khác
rồi. Nhà họ Văn không thiếu con trai không thiếu con gái, huống chi đây
chỉ là một đứa con gái luôn có thể gây chuyện như vậy."
Mục
Vũ Phi nhíu mày. Xem ra nhà họ Văn thật sự là đủ quả quyết cũng cực kỳ
tàn nhẫn và độc ác. Ngay cả con gái nhà mình mà cũng chịu hi sinh, chỉ
vì để bảo hộ sản nghiệp của gia tộc. Bất quá như vậy xem ra, nhà họ Văn
cũng không phải là vô dụng, bọn họ quá độc ác! Chỉ có điều là đáng
thương cho Văn Điềm, ý của Mục Vũ Phi cô chính là muốn để cho người nhà
họ Văn hãy giáo dục dạy dỗ Văn Điềm một chút, để cho cô ta biết một chút có những chuyện gì đó mà cô ta không thể được phép làm. Quả thực Mục Vũ Phi cũng không thể nào ngờ được rằng nhà họ Văn lại sẽ làm như thế.
Mục Vũ Phi nhẹ giọng thở dài. Nói thật xã hội này thật sự không tốt
đẹp giống như người khác vẫn tưởng tượng. Rất nhiều khi người ở bên dưới đối với quyết định của người ở trên là không thể nào kháng cự được, kết quả cũng là không thể nào đối nghịch nổi. Mà người ở bên dưới cũng chỉ
có thể phải tiếp thu và chấp nhận, bọn họ căn bản cũng không có quyền
được lựa chọn.
"Đừng có nghĩ đến cái chuyện mất hứng này
nữa." Doãn Tiểu Nhu vỗ một cái lên bờ vai của Mục Vũ Phi, "Vũ Thiên như
thế nào rồi?"
Nói đến Vũ Thiên, Mục Vũ Phi liền khổ sở. Vũ
Thiên chưa bao giờ gọi điện thoại về cho Mục Vũ Phi. Mà Mục Vũ Phi cũng
sẽ không thể chủ động đi hỏi thăm tin tức của anh được. Mục Vũ Phi thừa
nhận mình là người nhát gan, Mà Vũ Thiên cũng không làm quá nhiều chuyện gây khó xử đối với cô. Hiện tại hai người liền thuộc loại trạng thái
không trao đổi với nhau. Ai là người thứ nhất liên hệ với đối phương,
như vậy tâm lý cô đối với phòng tuyến của anh trong nháy mắt sẽ bị sụp
đổ. Sẽ không ai lý giải sự thương cảm lẫn bi ai giữa bọn họ nữa, bởi vì
dù sao đây cũng chính là quyết định của bọn họ đưa ra.
Doãn
Tiểu Nhu nhìn bộ dáng đầy vẻ cô đơn của Mục Vũ Phi, liền không thể nào
nhẫn nhịn được, liền ôm lấy bờ vai của Mục Vũ Phi, ôm cô vào lòng. Mục
Vũ Phi thở dài một tiếng nói: "Sẽ không có chuyện gì cả đâu! Vũ Thiên
rất yêu cô, anh ấy nhất định sẽ không bỏ rơi cô để mà rời đi đâu."
Mục Vũ Phi gật gật đầu, miễn cưỡng trưng lên khuôn mặt tươi cười. Cô thật hy vọng ông trời có thể hậu đãi đối với cô và Vũ Thiên. Dù sao cô
và Vũ Thiên đã phải gặp nhiều tội vạ như vậy rồi, thật vất vả mới có thể ở cùng một chỗ với nhau, thế nhưng mà ông trời lại tựa như muốn đùa
giỡn đối với hai người bọn họ vậy. Hiện thực đối với bọn họ mà nói, như
vậy có phải là đã hơi quá đáng đối với hai người bọn họ rồi không?
Mục Vũ Phi đột nhiên đứng bật dậy. Hai bàn tay nắm chặt lại thành
nắm tay liền tru lên, nói: "Tôi muốn đi thăm chồng tôi! Hiện tại sẽ đi
luôn!"
"Ngồi xuống!" Doãn Tiểu Nhu đau đầu ấn Mục Vũ Phi
ngồi xuống, "Cô bây giờ có phải là thiếu phu nhân của nhà họ Vũ hay
không? Thế nào mà ở trước mặt chúng tôi đây, ngay một chút bộ dáng của
một vị thiếu phu nhân cũng đều đã không còn nữa là sao vậy!"
Mục Vũ Phi lườm Doãn Tiểu Nhu một cái, nói vẻ tức giận: "Cô thì biết
cái gì? Tôi vừa nghĩ tới ở bên người Vũ Thiên sẽ có một cô y tá xinh
đẹp, hơn nữa dáng người lại cực kỳ nóng bỏng, tôi đây liền cảm thấy như
đang ở trong cơn giận dữ vậy!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT