Vũ Thiên cười hiền lành, nói: "Nơi này là sản nghiệp nhà của tôi, nếu như mọi người không ngại ngùng, xin mời cứ việc tiêu dùng để cho tôi thanh toán!"

Giới phụ nữ đều thét lên chói tai kích động không thôi. Khách sạn nơi bọn họ đang ở đây chính là tiêu chuẩn cấp năm sao. Ở cái thành phố này mà có được khách sạn cấp năm sao là có ý nghĩa gì nhir? Các cô cũng hiểu điều này, tức thời ánh mắt nhìn Vũ Thiên liền thay đổi tiền mặt. Mục Vũ Phi đè nén tiếng cười nằm ở trên bờ vai Monica. Tuy rằng ngoài miệng Vũ Thiên nói Dany không đủ tư cách, nhưng mà kể cả về tinh thần và thực lực, trọng lượng của cả hai điểm đó đều chèn ép anh, cho anh biết sự chênh lệch giữa hai người bọn họ. Điều này chẳng lẽ chính là sự ghen tuông trong truyền thuyết sao?

Khóe miệng của Dany âm thầm giựt giựt, nhưng nụ cười trên mặt không có một chút chấn động nào. Nhưng mà thời điểm Annie nhìn thấy Vũ Thiên thì trong ánh mắt cô ta bừng lên, bắn ra một chút tinh quang. Annie bắt chuyện cùng Vũ Thiên như muốn lấy lòng anh vậy. Vũ Thiên đối với bạn bẻ của Mục Vũ Phi vẫn còn có chút nhẫn nại. Hơn nữa anh cũng không nhận ra Annie, cho nên cũng vẫn đối xử bình đẳng nói chuyện với Annie câu được câu không. Nhưng mà cái cô gái này tựa như lại đang muốn tìm tòi nghiên cứu quá mức vậy, không chỉ có hỏi thân thế của gia đình anh, mà còn hỏi về người nhà của anh. Trong nháy mắt tâm tình của Vũ Thiên liền biến thành khói mù. Anh đeo cặp mắt kính mát lên, che giấu vẻ không kiên nhẫn của mình, cười nói với mọi người: "Mọi người đều đã đến đây rồi, vậy hãy để cho người chủ địa phương là chúng tôi đây, được tận sức một chút, mời mọi người cùng uống một chén được không?"

Đương nhiên là mọi người đồng ý rồi. Nơi bọn họ uống rượu tất nhiên là không thể mang trẻ con đến, cho nên Dany chỉ có thể ở lại cùng với Lôi. Chiêu này của Vũ Thiên không thể không nói không hiểm ác. Nhưng mà Dany lại đẩy Lôi vào trong lòng Mục Vũ Phi, cười hỏi: "Lôi rất nhớ cô đấy! Cô có muốn ở cùng với thằng bé một chút hay không?"

Mục Vũ Phi hận nhất chính là ân oán của người lớn lại làm liên lụy đến đứa nhỏ, đây là cảm nhận mà cô không thể nào chấp nhận được. Mục Vũ Phi nói vẻ đầy ý vị thâm trường: "Lôi nhớ nhung tôi như vậy, anh có thể cho thằng bé nán lại ở chỗ này của tôi. Tôi cũng rất thích được chăm sóc cho thằng bé. Hơn nữa về sau cũng có cơ hội, nhất thời ở nơi này cũng không phải vội."

Vẻ tươi cười của Dany có một chút suy sụp. Biểu cảm trên mặt cũng biến thành vẻ rất bị thương tổn. Mục Vũ Phi thở dài, ngồi xổm người xuống vuốt tóc của cậu bé Lôi, nói: "Đợi ngày mai, cô sẽ dẫn cháu đi gặp gỡ với các con trai của cô. Rồi mấy đứa sẽ trở thành bạn tốt của nhau cho mà xem."



Lôi không hiểu chuyện giữa mấy người lớn ra sao, chẳng qua là cảm thấy Mục Vũ Phi cự tuyệt như vậy thì trong trái tim của cậu bé cảm thấy rất đau đớn. Lôi cắn môi dưới liền làm ra một bộ dáng như muốn khóc. Mục Vũ Phi chẳng phải là người nhẫn tâm, nhưng mà cô không phải là mẹ của Lôi. Mà cho dù cô có dự tính quan tâm tới cậu bé, thì cũng sẽ chỉ tạo thành ràng buộc đối với Lôi mà thôi. Cậu bé cần phải đối mặt với cuộc sống của chính mình.

Vũ Thiên thấy Mục Vũ Phi cau mày thì biết ngay là cô đang đau lòng cho đứa nhỏ này rồi. Cô vợ nhỏ của anh chính là luôn có cái bộ dạng thế này. Rất nhiều khi, do Mục Vũ Phi vì trai tim giàu tình nhân ái mà cô đã tạo thành sự quấy nhiễu cho mình.

Vũ Thiên khom người xuống, ôm cậu bé Lôi vào trong ngực, đeo chiếc kính mát của mình lên trên mặt của cậu bé. Theo bản năng Lôi liền phản kháng, nhưng mà Vũ Thiên lại ghé vào bên lỗ tai của cậu bé nhỏ giọng nói: "Nam tử hán, sẽ không nên để cho người khác nhìn thấy nước mắt của mình."

"Chồng của chị nhất định là một ba ba rất tốt." Karen thở dài nói.

Mục Vũ Phi đắc ý gật gật đầu. Ông xã của cô ấy hả, nếu không ưu tú thì làm sao có thể xứng đáng với đẳng cấp của anh đây?

Vũ Thiên dẫn đoàn người đi tới hội sở Xuân Nguyệt. Điều làm mọi người bất ngờ nhất chính là, Annie lại bỏ rơi Dany và Lôi ở lại khách sạn mà đi cùng bọn họ tới hội sở Xuân Nguyệt. Xuân Nguyệt nhìn thấy Mục Vũ Phi thì đập cô cả buổi. Từ khi Mục Vũ Phi trở về đến giờ liền chưa từng có hôm nào tới để gặp mấy người bọn họ. Mới đầu là Mục Vũ Phi cùng đi đến căn cứ quân khu với Vũ Thiên, rồi sau trở lại nhà họ Vũ để mừng năm mới. Đến cuối cùng lại đi du lịch ở Hải Nam. Hành trình của Mục Vũ Phi đầy chặt, nên cô căn bản không có thời gian để tụ hội cùng với mọi người. Thế nhưng mà không có người nào có ý nghĩ trách móc cô. Dù sao do thân thể Vũ Thiên thập phần không tốt, lại còn có mấy đứa nhỏ nữa, Mục Vũ Phi bận về việc gia đình đương nhiên là cần phải như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play