Lời nói này thật không cho người khác chút mặt mũi nào. Các cô gái trẻ
lúc này trên mặt liền lúc trắng lúc xanh, quả thực đều muốn tìm một cái
lỗ để chui vào. Ý tứ này của Vũ Thiên chính là bọn họ rất không có giáo
dục rồi, ở nơi công cộng như thế này lại quá mức ồn ào, nội dung nói
chuyện cũng quá mức thấp kém, quả thực chính là giày vò lỗ tai. "Tuyệt
không thương hương tiếc ngọc chút nào!" Mục Vũ Phi thấp giọng cười ha
ha.
Vũ Thiên thở dài một hơi, nói tỏ vẻ ưu thương: "Một soái ca trẻ tuổi nhiều tiền giống như anh, chính là tiêu chuẩn hiện nay! Cho nên đối với các cô gái trẻ mà nói, anh thực sự là rất có lực hấp dẫn.
Thế nhưng mà anh hết lần này tới lần khác chỉ coi trọng em thôi, cho nên vẫn là đi nhanh lên đi, tránh cho làm tổn thương đến trái tim của bọn
họ!"
Mục Vũ Phi liền nhớ lại những cô gái trước kia, như chị em nhà Lý thị, Khang Từ, Văn Điềm, còn có ai nữa nhưng cô cũng không
nhớ rõ nữa rồi. Những cô gái đó đều muốn độc chiếm Vũ Thiên, các cô đều
cảm thấy nếu so sánh với Mục Vũ Phi, các cô là người thích hợp với Vũ
Thiên hơn. Chẳng lẽ Mục Vũ Phi cô lại là người không chịu nổi như vậy
hay sao?
Mục Vũ Phi liếc mắt nhìn xem Vũ Thiên, khẩu khí vẻ
không tốt, hỏi lại: "Anh cảm thấy là Văn Điềm nhìn đẹp mắt, hay là Khang Từ nhìn đẹp mắt hơn?"
Vẻ mặt của Vũ Thiên lập tức nghiêm túc lại, nói: "Em nhìn đẹp hơn!"
Lời nói này thực quá đột nhiên, Mục Vũ Phi liền ngây người. Cô vốn
dĩ là muốn gạt Vũ Thiên một chút, mặc kệ anh nói ai nhìn đẹp mắt hơn,
thì cô sẽ cho anh đẹp mắt. Thế nhưng mà Vũ Thiên lại nói ra câu nói này
không chút suy tư nào. Mục Vũ Phi nghe được đáp án này, cảm thấy phản
ứng cũng quá thần tốc rồi!
Mục Vũ Phi chịu đựng trong lòng, mừng thầm lại hỏi: "Vậy so sánh Lý Ngọc Nhiêu với Lý Ngọc Thục, ai nhìn đẹp mắt hơn?"
"Đều không đẹp bằng em!" Vũ Thiên chọc vào cái trán của Mục Vũ Phi, nói.
Mục Vũ Phi cười ra thành tiếng. Xem ra cô đã dạy dỗ Vũ Thiên quá tốt rồi, tâm tư sâu kín của cô như vậy, vậy mà anh đều nhìn thấu triệt đến
như vậy! Khởi điểm gia thế của Khang Từ và Văn Điềm còn miễn cưỡng có
thể vượt qua được một góc của tảng băng chìm của nhà cô, tựa như hạt gạo mà so với mặt trăng vậy. Nhưng mà chị em nhà Lý thị thì không được. Nếu như Vũ Thiên manghai chị em các cô ra để so sánh với Mục Vũ Phi cô,
điều này quả thực chính là làm nhục thân phận của Mục Vũ Phi. Nếu thật như thế, y theo tính cách của Mục Vũ Phi, vậy khẳng định là cô sẽ phải
chỉnh đốn Vũ Thiên.
Kỳ thực Vũ Thiên đã trải qua nhiều năm
đấu trí đấu dũng cùng Mục Vũ Phi, sau khi thay đổi liên tục, rốt cục Vũ
Thiên đã rút ra một kết luận: Khi nói chuyện với bà xã của mình, anh cần phải cần phải suy nghĩ cẩn thận trước sau, bằng không nếu lỡ miệng nói
ra một chữ gì đó hơi có chút không thích hợp, như vậy hậu viện nhà mình
sẽ bốc cháy. Anh ở trong bộ đội dẫn quân đi đánh trận cũng không cảm
thấy mệt mỏi như vậy. Thế nhưng là lúc này anh thật sự rất muốn nói một
câu với cô vợ nhỏ của mình: Vợ ơi, anh phục rồi!
Mục Vũ Phi
rất hài lòng với đáp án của Vũ Thiên. Cô xoay người muốn đi đến chọc phá mấy đứa nhỏ. Mà tâm trí của bọn nhỏ làm sao có thể thành thục được như
vậy. Nói mấy câu thì mất đến nửa ngày cũng không thể nào nói hiểu được
điểm quan trọng, liền lần lượt bị Mục Vũ Phi điên cuồng chà đạp lên
khuôn mặt nhỏ nhắn. Luc nhóc vẻ mặt đều lã chã chực khóc, trốn ra sau
lưng Vũ Thiên.
Vũ Thiên thở dài, "Vợ ơi, anh xin em đấy, em
đừng gây tai họa hại cho mấy cha con tụi anh nữa được không? Các con còn quá nhỏ, em còn như vậy nữa, sẽ lưu lại bóng ma ám ảnh cho các con
mất!"
Mục Vũ Phi giơ giơ nắm tay lên, nói vẻ bất mãn: "Em
đây là muốn giáo dục các con, cho dù em có biến thành một bà lão già tám mươi tuổi rồi, thì em cũng vẫn như vậy, phải là người đẹp nhất trong
lòng bọn chúng!"
"Mẹ thực xấu hổ!" Bối Bối mất hứng, hướng
về phía Mục Vũ Phi thè lưỡi, "Về sau con sẽ tìm một cô gái làm vợ xinh
đẹp hơn mẹ, rồi sau đó mỗi ngày đều nói với mẹ, người đẹp nhất ở trong
lòng con chính là bà xã của con!"
Mục Vũ Phi xù lông rồi!
Mới có tí tuổi đầu thế này mà đã có ý nghĩ muốn cưới vợ rồi hả ? Con cái mà không dạy dỗ được, tội lỗi chính là do người cha! Mục Vũ Phi lập tức chĩa ngay mũi nhọn vào Vũ Thiên, nói Vũ Thiên thiếu chút nữa thì ngay
cả cái đầu cũng đều không nâng dậy nổi. Vũ Thiên không nói gì cứ nhìn
chằm chằm xuống bậc thang bằng đá dưới chân, phát hiện ra, giờ này khắc
này những bậc thang đó thật sự là rất đẹp. Ở thời điểm Mục Vũ Phi đang
răn dạy anh, Vũ Thiên liền có thể đếm được số lượng đường nét tinh xảo
trên bề mặt của chúng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT