Mục Vũ Phi lo lắng vận động kịch liệt sẽ làm cho vết thương của Vũ
Thiên sẽ trở nên nghiêm trọng hơn. Cho nên cô liền liều mạng không để
cho thân thể của Vũ Thiên tới gần bản thân mình. Tuy rằng máu mũi của
mình đã sắp chảy giàn giụa ra rồi, thế nhưng mà Mục Vũ Phi vẫn phải làm
một bộ dạng giống như trinh tiết liệt nữ như cũ. Việc này đều không thể
xem như là khéo léo từ chối rồi, đây chính là to gan lớn mật để ngăn
cản! Vũ Thiên thấy bộ dáng Mục Vũ Phi thà chết không theo, lại nhìn nhìn tiểu huynh đệ của bản thân mình đang liều mạng kêu gào, rốt cục anh
liền nổi nóng lên rồi !
"Không được suy nghĩ lung tung!" Vũ Thiên lấy khăn tắm nhẹ nhàng quất cho Mục Vũ Phi một cái, rồi sau đỏ
hồng mắt tiếp tục đi trở lại phòng tắm để tắm nước lạnh rồi.
Mục Vũ Phi bực tức đến không thể chịu được. Cô nào có suy nghĩ lung tung
kia chứ? Rõ ràng khắp cả người cô đều rất hài hòa mà? ! Bất quá nếu như
cô mà phản bác ra tiếng, Vũ Thiên nhất định sẽ lập tức tử hình cô ngay
tại chỗ. Đây là bài học sâu sắc mà cô đã rút ra được qua nhiều năm rèn
luyện đấu trí đấu dũng với Vũ Thiên! Mục Vũ Phi chậm rãi xê dịch đến
ngưỡng cửa phòng tắm, cô nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra, thò đầu tiến vào bên trong, nhỏ giọng hỏi: "Thiếu gia à, ngài có muốn đấm bóp lưng không?"
Vũ Thiên đang xả nước vào trong bồn tắm. Lúc này một tay anh chống vào
tường đứng ở bên dưới vòi hoa sen nước lạnh, sau khi nghe thấy giọng nói của Mục Vũ Phi, anh cũng không quay đầu lại, miệng nói: "Đứng sang một
bên, đi. Đừng có nhân cơ hội mà ăn đậu hũ của anh."
Mục Vũ
Phi cười hắc hắc cầm chiếc khăn lông đi đến phía sau Vũ Thiên, dấp ướt
nước chiếc khăn, sau đó nhè nhẹ lau sạch da thịt ở phía sau lưng của Vũ
Thiên. Phía sau lưng Vũ Thiên có rất nhiều vết thương, bất quá chúng đều đã được xử lý cực kỳ tốt, chỉ để lại có chút vết sẹo nhợt nhạt. Rõ ràng nhất chính là vết sẹo ở một chỗ phía sau trái tim của Vũ Thiên. Miệng
vết thương tuy đã khép lại rồi, nhưng vẫn còn giữ lại dấu vết của mũi
khâu, nhìn thật dữ tợn và đáng sợ. Mục Vũ Phi vươn ngón tay ra vuốt ve
vòng quanh vết sẹo từng chút từng chút, rồi sau đó lại vuốt ve một vòng
ngược với chiều kim đồng hồ. Vũ Thiên tắt vòi hoa sen bước vào bên trong bồn tắm, hơn nữa còn dùng khăn tắm che ở hạ thể của mình.
Mục Vũ Phi cảm thấy ý tứ này của Vũ Thiên chính là không mong muốn cô đụng
chạm vào anh. Thế nhưng mà anh chống cằm dùng con ngươi đen nhánh nhìn
lại cô giống như là xem có chuyện gì xảy ra? Hừ! Không biết cô là người
yêu thích nam sắc hay sao? Chưa được thỏa mãn dục vọng cũng không phải
chỉ có một mình Vũ Thiên anh! Mục Vũ Phi kéo ra một chiếc khăn tắm sạch
sẽ trải ở một bên bồn tắm lớn, rồi sau đó cô ngồi xếp bằng lại ở mặt
trên, tiếp đó bắt đầu chà lau cánh tay cho vị đại thiếu gia.
"Đại thiếu gia, cánh tay này của anh đích thực là rất mê hoặc lòng người đó! Độ dày của cơ bắp này, nhan sắc cũng thật mê người này. . ." Mục Vũ Phi nói xong liền vứt bỏ khăn lông dùng ngón tay vuốt ve một chút ở cánh
tay của Vũ Thiên.
Vũ Thiên vừa kéo vừa giật cánh tay, hất
mặt lên rồi quay mặt lại với Mục Vũ Phi. Nhìn thấy góc nghiêng của gương mặt hoàn mỹ của Vũ Thiên quay lại, mặt Mục Vũ Phi lập tức tái nhợt,
lòng bàn tay càng thêm kiêu ngạo phủ lên trên lồng ngực của Vũ Thiên,
lòng bàn tay còn ma sát điểm mẫn cảm trước ngực anh.
Vũ Thiên vèo một cái, quay mặt đi, vẻ mặt khói mù nói: "Em chính là một nữ chủ lưu manh!"
Tất cả mọi thứ bên cạnh đều nhỏ. Mục Vũ Phi nhìn xuống nơi hạ thể của Vũ
Thiên đang dựng lên cái lều nhỏ, nói như chê cười: "Em rất thích nhìn
tiểu huynh đệ của anh! Lại nói anh là chồng của em, em có chủ ý lưu manh với anh cũng là chuyện hợp pháp mà!"
Vũ Thiên cầm lấy chiếc khăn lông che lên mặt mình. Anh hiện tại thật sự rất muốn bóp chết cô
gái này ngay lập tức. Người nói không cần chính là cô, rồi sau đó quyến
rũ bản thân mình cũng vẫn là cô! Cô cho rằng chồng cô là siêu nhân điện
quang vô địch hay sao? Mục Vũ Phi thấy Vũ Thiên có trạng thái thuộc loại khuất gần như là phục, vội vui mừng ra sức phi lễ lên anh.
"Vợ. . ." Khăn lông rơi xuống, truyền đến giọng nói khàn khàn của Vũ Thiên,
"Nếu em còn tiếp tục như vậy nữa. . . Anh sẽ ăn không tiêu mất."
Mục Vũ Phi dừng tay một chút. Giọng nói kia của Vũ Thiên nghe qua chính là
giọng nói của một cậu nhóc đáng thương. Vừa nghe thấy trái tim của Mục
Vũ Phi có chút ngưa ngứa như bị cào nhẹ qua! OMG! Mục Vũ Phi xiết chặt cái mũi muốn lui về phía sau một chút. Cô có cảm giác máu trong cả
người cô đều đang xông lên mặt rồi, còn có cái mũi đang theo xu thế bùng nổ!
Vũ Thiên từ khe hở của chiếc khăn lông len lén xem Mục
Vũ Phi. Trong nội tâm anh cười nhạo Mục Vũ Phi là người nhát gan, dễ
dàng đã bị người khác bắt bí, uy hiếp rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT