Cảm giác được nơi hạ thể của mình càng ngày càng không có cảm giác nữa, Khang Từ biết những lời Ảnh tử nói không phải là giả vờ, thế nhưng mà
cô ta lại không tin đây là lời dặn dò của Vũ Thiên!
"Mày gạt tao!” Khang Từ kiệt lực gào thét lên.
Ảnh tử lại đá cô ta một cước, ngồi xổm xuống bên người cô ta, kháp cổ Khang Từ lại nói: "Tôi đã nói rồi, nếu cô vẫn còn có mạng, thiếu gia sẽ tự
mình đến để nói cho cô biết, ngài ấy có đã hận cô nhiều như thế nào!"
Ảnh tử quay đầu lại nhìn Mục Vũ Phi, ý bảo cô có thể hạ mệnh lệnh rồi. Nếu
như Mục Vũ Phi hạ mệnh lệnh muốn để cho Khang Từ chết, anh sẽ lập tức
làm theo.
Mục Vũ Phi nhìn Khang Từ đang lăn lộn ở trên mặt
đất, không hiểu sao bỗng nổi lên một hồi ghê tởm. Cô hất mặt nói: "Nếu
như Vũ Thiên đã muốn nhúng tay vào, thì cứ để cho anh ấy nhúng tay đến
cùng là được!"
Ảnh tử lấy từ trong ba lô đang mang trên thân ra một túi văn kiện đưa cho Mục Vũ Phi, ở bên tai cô nhẹ nhàng nói:
"Thiếu gia đang đi bắt Lâm Bình Sinh rồi, anh ấy nói anh ấy biết thiếu
phu nhân đang phải chịu khổ, cũng biết thiếu phu nhân không muốn nhìn
thấy anh ấy. Ở trong này có tiền và hộ chiếu của thiếu phu nhân, Vũ
thiếu sợ nhìn thấy thiếu phu nhân thì sẽ không thể nào nén nhịn được
việc lưu thiếu phu nhân ở lại. Cho nên thiếu gia quyết định sẽ không
tới!"
Đợi Mục Vũ Phi tiếp nhận túi văn kiện kia xong, Ảnh tử đi
đến bên người Khang Từ kéo thân thể của cô ta đi về hướng phía bên ngoài giáo đường. Khang Từ khàn giọng gào thét: "Mục Vũ Phi, tao nguyền rủa
mày, mày sẽ không được chết tử tế đâu! Mày nhất định sẽ không được chết
tử tế!"
Giọng nói đầy thê lương quyết tuyệt càng không ngừng văng vẳng ở trên không của giáo đường du đãng, phối hợp với tiếng
chuông của giáo đường nghe lại càng thêm một phen khủng bố. Mục Vũ Phi
ôm túi văn kiện chậm rãi quỳ xuống. Cô kêu khóc chống đầu ở trên thảm
cỏ, trong lòng một mảnh đau đớn.
★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆
Vũ Thiên đi ô tô mang người đi đến biệt thự Tây Giao. Những người này đều
là lính đánh thuê, cần tiền không cần mạng. Sau khi đi đến địa điểm đã
được chỉ định liền đều nhanh chóng tự giác đi tìm vị trí ẩn náu. Vũ
Thiên trực tiếp đạp cửa phòng ra. Lâm Bình Sinh đã từng trải qua kiếp
sống lưu vong, cho nên phản ứng đương nhiên có chút mau lẹ. Hắn bật
người dậy liền sờ soạng ra sau thắt lưng. Nhưng mà Vũ Thiên cũng không
cho hắn có cơ hội, dùng báng súng đánh một cái trúng vào xương bả vai
bên phải của Lâm Bình Sinh.
Vũ Phượng Kiều từ lúc bắt đầu
đến cuối cùng cũng không kịp phản ứng. Mãi cho đến lúc Lâm Bình Sinh ngã xuống đất, bà ta vẫn còn đang giơ chén cà phê trên tayvẻ đầy ngạc
nhiên.
Vũ Thiên nâng tay lại là một báng súng nữa đánh trúng vào xương bả vai bên trái của Lâm Bình Sinh. Đến lúc này Vũ Phượng Kiều mới kịp kêu lên một tiếng kinh hoàng.
"Câm miệng!" Vũ Thiên nổi giận quát lớn.
Vũ Phượng Kiều cuống quít che miệng, run run rẩy rẩy nhìn Vũ Thiên.
Vũ Thiên hướng về phía sau phất phất tay, vài gã đại hán khôi ngô đi đến,
một trong số những người này liền quỳ gối, hướng về phía Vũ Thiên nói:
"Vũ thiếu, trạm gác ngầm bên ngoài đều đã được giải quyết xong rồi ạ!"
Lâm Bình Sinh vừa nghe xong liền biết mình đã bị tuyệt đường sinh lộ rồi.
Bất giác ánh mắt hắn nhìn sang Vũ Thiên chứa đầy oán độc, miệng mắng đầy oán hận: "Tất cả những người của nhà họ Vũ chúng mày đều không phải là
loại người tốt đẹp gì! Tất cả, con mẹ nó chứ, đều là đồ chó đẻ! Tao thật sự hối hận lúc ở trong nước đã không xử lý hết tất cả chúng bay!"
Vũ Thiên lạnh mắt nhìn hắn, cũng không muốn nói nhảm nhiều với hắn nữa.
Trong mắt anh, Lâm Bình Sinh và Khang Từ đều giống như là kẻ điên vậy!
Vũ Thiên ý bảo hai đại hán trong số đó mang Lâm Bình Sinh đi ra xe, rồi
sau đó mới thản nhiên đi đến bên người Vũ Phượng Kiều.
Vũ
Phượng Kiều nhìn thấy vẻ mặt tối đen của Vũ Thiên, biết là những việc
mình làm đều đã bị bại lộ. Bà ta lập tức ngã vào ở dưới chân anh, nước
mắt giàn giụa cầu xin.
Vũ Thiên nhấc chân lên liền đá Vũ
Phượng Kiều lăn sang đến một bên, cười lạnh nói: "Ngài đây cũng thật là
có nhã hứng đấy chứ, cái gì cũng đều muốn tham dự một chân vào! Không
biết lần này ngài đã gợi ý Khang Từ hại chết con của tôi như vâyh, ngài
có cảm tưởng gì hay không vậy?"
Thu chân lại, Vũ Phượng Kiều run run ôm chân, không dám lên tiếng gì nữa. Vũ Phượng Kiều hoảng sợ
nhìn Vũ Thiên, không biết anh sẽ xử lý bản thân mình như thế nào. Vũ
Thiên căn bản là không nghĩ muốn với bà ta những lời vô nghĩa, mà trực
tiếp bào người trói Vũ Phượng Kiều lại, mang đi. Vũ Thiên ngồi ở trong
biệt thự lấy ra một điếu thuốc lá châm lửa. Anh hung hăng rít vào một
hơi, lại chậm rãi phun ra. Vũ Thiên cười khổ một tiếng, nếu tính không
sai, thì hiện tại Mục Vũ Phi đã lên máy bay rồi, đúng không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT