Lương Ngọc Phi nhìn nhìn Thượng Duyên đang cúi đầu ăn cái gì đó. Tuy
rằng cô luôn luôn không để ý tới anh, nhưng mà nhìn cô như vậy, trong
lòng Lương Ngọc Phi liền cảm thấy vô cùng kiên định. Cũng như giống như
một chiếc thuyền con chạy ở bên trong biển lớn, cuối cùng đã có thể nhìn thấy ngọn hải đăng ở phía xa xa, làm cho lòng người yên tĩnh. Quay đầu
lại, Lương Ngọc Phi nói vẻ thật tội nghiệp, đáng thương: "Không quan tâm gia đình bạn gặp rắc rối gì, chúng tôi cũng sẽ ra tay để giải quyết.
Nhưng chúng ta sẽ mãi là những người xa lạ, không bao giờ có thể cùng
xuất hiện."
Lương Ngọc Phi cười cười như tự giễu, anh tiếp
tục nói: "Anh cả tôi muốn tôi tới đây để tìm các cậu, là hy vọng các cậu có thể xem xét giúp đỡ cái thân phận bé nhỏ không đáng kể này, để làm
cho tôi được tẩy trắng triệt để. Tôi đã bị gia tộc xoá tên rồi."
Mục Vũ Phi đã hiểu, trong chuyện này, người anh cả của Lương Ngọc Phi cũng
là người có thông hiểu đối với em ruột của mình, cũng là người chí thân
có cùng huyết thống. Bọn họ đều vì đối phương mà lo lắng lẫn cho nhau.
Hơn nữa Lương Ngọc Phi nghĩ muốn mình được tẩy trắng, sợ rằng cũng là vì muốn có một thân phận sạch sẽ, có thể đúng lý hợp tình đứng ở bên cạnh
Thượng Duyên, bảo vệ cho cô ấy. Thở dài một tiếng, Mục Vũ Phi nhìn về
hướng của Vũ Thiên. Vũ Thiên hiểu ý, rót đầy rượu vào ly cho mình và
Lương Ngọc Phi. Vũ Thiên giơ ly rượu lên, hướng về phía Lương Ngọc Phi,
nói: "Tôi cho cậu một cơ hội để tẩy trắng bản thân. Nhưng mà cậu phải
biết rằng quá trình này rất khó. Từ hôm nay trở đi, cậu phải buông bỏ
cái tên, gia tộc của cậu, những người chí thân của cậu. Cậu chỉ có thể
sống với tư cách là người bảo vệ trong bóng tối của tôi. Đây là thân
phận duy nhất của cậu."
Cả người Lương Ngọc Phi run lên, nụ
cười trên mặt lộ rõ sự chua sót. Buông bỏ cái tên của mình, gia tộc và
những người chí thân của anh sao? Ở trong hắc bang sống mái với nhau,
cha mẹ chết thảm, cũng là lúc, anh trai anh đã ôm đứa em trai tuổi còn
nhỏ của mình, nói rằng muốn em trai phải tẩy trắng, không nên để cho lây dính màu đen của dòng máu đen nữa. Lương Ngọc Phi anh cũng đã từng
kháng cự, cũng đã từng phản kháng rồi. Nhưng khi anh trai của anh dùng
những thủ đoạn đẫm máu để trấn áp, đè ép lại tên thủ hạ muốn nổi dậy và
mất đi con mắt trái để bảo vệ mình, thì anh đã chịu thua. Lương Ngọc Phi biết, mình chính là sự uy hiếp của anh trai. Chỉ khi anh không còn ở
đó, anh trai của anh mới có thể được an toàn hơn.
Lương Ngọc Phi bình ổn lại trái tim của mình một chút. Lúc anh lúc ngẩng đầu lên,
ánh mắt anh đã kiên định hơn nhiều. Lương Ngọc Phi giơ ly rượu lên chạm
cốc cùng với Vũ Thiên, uống một hơi cạn sạch ly rượu, sau đó xoay người
liền rời đi rồi.
Thượng Duyên từ đầu đến cuối vẻ mặt đều
không lộ ra biểu cảm. Nhưng mà Mục Vũ Phi lại nhìn thấy tay của Thượng
Duyên đang run run rất nhỏ. Thở dài một hơi, Thượng Duyên biết xã hội
liền chính là tàn nhẫn như thế! Có người hâm mộ hào môn quý tộc, hâm mộ
quyền thế, vừa vặn hai thứ đều ở trong chỗ này. Vẻ bi ai không phải là
mọi người đều biết, đều hiểu. Đứa con đều là quân cờ mà thôi. Mỗi người
đều có những điều không thể tránh được của riêng mình. Bản thân Mục Vũ
Phi cũng vậy, nếu không phải cô được sinh ra ở trong nhà họ Mục, thì cả
đời này, Mục Vũ Phi cô đều khó có khả năng sẽ gặp được Vũ Thiên; Nếu như không phải cô sinh ra ở trong nhà họ Mục, thì Mục Vũ Phi cô sẽ vĩnh
viễn không thể nào đạp được lên ngưỡng cửa của nhà họ Vũ. Chuyện cổ tích về chàng Hoàng tử và Cô bé Lọ Lem, cũng chỉ là đồng thoại thôi.
"Có đôi khi, chúng ta chợt phát hiện ra, chỉ trong nháy mắt chúng ta liền
đều đã trở nên trưởng thành rồi." Mục Vũ Phi nhìn phong cảnh ở bên ngoài cửa sổ, nói vẻ bất đắc dĩ.
Tay của Thượng Duyên càng run
lên lợi hại rồi. Cô cắn vào môi dưới, lực đạo mạnh mẽ đến nỗi gần như đã cắn đến sắp chảy máu rồi.
Lúc này, một người đàn ông trung
niên chân đi giày Tây, đi đến mép bàn của bọn họ, biểu cảm nghiêm túc
hành lễ đối với Vũ Thiên.
"Vũ thiếu, Vũ phu nhân."
Trong nháy mắt mặt của Vũ Thiên liền lạnh xuống, nhưng Mục Vũ Phi lại nói
cười ríu rít nhìn người đàn ông trung niên kia. Anh là người quản lý cả
cái làng du lịch này, Mục Vũ Phi thậm chí cũng còn không hỏi tên của anh ta.
"Nơi này của chúng ta là một làng du lịch xa hoa, không phải là nơi mà mọi người đều có thể tới. Tôi hi vọng sự phục vụ của nơi này cũng sẽ là tốt nhất." Mục Vũ Phi vẫn tươi cười như cũ. Cô tươi cười nhưng trong ánh mắt của cô không hề có sự tiếp đón. Trên cái trán của
người đàn ông trung niên kia không khỏi để lại một giọt mồ hôi lạnh.
"Cứ như vậy đi, chờ một chút, khi ông đã nghĩ kỹ rồi thì đến phòng của tôi
Cũng đã đến lúc chúng ta nên thẳng thắn nói ra mọi chuyện rồi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT