Vũ Thiên nhìn thần thái kiên trì của Mục Vũ Phi thì tức giận đến mức hai hàm răng đều ngứa lên rồi. Không phải là Vũ Thiên không biết mối hận trong lòng cô như thế nào. Hơn nữa anh cũng là cha của đứa nhỏ kia, đứa nhỏ không còn, anh há lại có thể tốt hơn ở chỗ nào chứ? Hơn nữa chuyện phá đổ nhà họ Khang cũng không phải là chuyện một ngày hay hai ngày. Chẳng lẽ Mục Vũ Phi lại không thể cho anh thêm chút thời gian được hay sao?

"Không thể." Mục Vũ Phi hừ lên một tiếng, nói.

"Cái gì kia?" Vũ Thiên nghi ngờ nhìn lại Mục Vũ Phi, hỏi.

Mục Vũ Phi vùng vẫy, cố gắng ngồi dậy, kéo cánh tay của Vũ Thiên đặt lên trên bụng của chính mình, "Ở đây, trên bụng em có một vết sẹo thật dài! Em đã nói với bác sĩ, em không cần gây mê toàn bộ, em chỉ cần gây tê cục bộ, muốn tự mình cảm giác được cảm giác không thể nào được tiếp tục làm mẹ nữa là như thế nào. Nhưng mà Vũ Thiên à, con của chúng ta không còn nữa, đứa bé vẫn còn nhỏ như vậy, thậm chí còn chưa kịp cử động một chút để nói với em tâm tình của nó tốt hay là không tốt. Con đã không còn nữa, anh nói đi, em làm sao có thể cam tâm được đây? Em rất hiểu ý tứ của anh, bất quá chính là muốn em hãy kiên trì chờ đợi..., thế nhưng mà, em muốn nói cho anh biết, vì cái chết của con trai của em, em không thể chờ được!"

Mục Vũ Phi nói xong lời nói kia, nước mắt liền chảy xuống. Cả một khoảng thời gian dài như vậy rồi, Vũ Thiên không có tới cứu cô, cô cũng nhẫn nhịn xuống. Nhưng mà đứa nhỏ đã không còn nữa, vậy người nào còn có thể lại yêu cầu xa vời cô phải nhẫn nhịn xuống đây? Đó là đứa nhỏ mà Mục Vũ Phi cô đã hoài thai được 4 tháng, vì đứa nhỏ, cô đã phải chịu biết bao nhiêu khổ sở, chỉ mình cô tự biết. Nhưng mà bây giờ đứa nhỏ đã không còn nữa rồi, không phải bởi vì Hứa Phàm… Không phải, mà là vì kẻ có tên là Khang Từ kia đã ôm lấy tà niệm đối với Vũ Thiên gây ra. Nói đến cùng Vũ Phượng Kiều, Khang Từ, đều có trăm nghìn đầu dây mối nhợ quan hệ với Vũ Thiên. Như vậy, Mục Vũ Phi cô làm sao có thể không có một chút oán hận nào với Vũ Thiên kia chứ?

Vũ Thiên nhìn chằm chằm vào Mục Vũ Phi, trong con ngươi đen nhánh của cô không mang theo một chút cảm tình nào, hỏi: "Em thật sự muốn cử hành hôn lễ cùng với Hứa Phàm sao? Sau đó để cho Khang Từ đi tuyên bố với toàn thế giới rằng, em, Mục Vũ Phi, muốn gả cho Hứa Phàm hay sao?"



Mục Vũ Phi cười thảm một tiếng, cắn chặt hàm răng, sau đó hỏi lại anh: "Anh có thể giải quyết dứt điểm được Khang Từ sao? Vì đứa nhỏ của chúng ta đã mất đi kia, anh hãy nói với em, anh có thể giải quyết cô ta triệt để được hay không ?" Vì gia đình của mình một chút…

Vũ Thiên thất thần rồi! Quả thật anh không thể, ít nhất là hiện tại thì không thể. Vào lúc cha Khang đi đến nhà họ Vũ để nhận tội kia, thì Vũ Thiên cũng đã biết rồi. Tuy rằng cha Khang đầy miệng đều là câu "Cái đồ nghiệp chướng kia ", "Một đứa nhỏ hồ đồ "… Thế nhưng mà, trong lời ngoài lời, đều cũng đã nói rõ ràng với nhà họ Vũ rằng, ông ta muốn bảo vệ Khang Từ! Nhà họ Vũ và cả nhà họ Mục cũng không thể bởi vì cái chết của đứa nhỏ mà hạ thủ người sống được. Cho nên, cho dù muốn giải quyết Khang Từ thì cũng là phải đợi gió êm sóng lặng đã, sau đó bọn họ sẽ chậm rãi xử lý xong Khang Từ sau.

"Người nhà họ Khang đã từng cam đoan rằng, Khang Từ sẽ không bao giờ còn tham dự vào chuyện này nữa." Vũ Thiên cau mày nói.

"Vũ Thiên, anh thật sự không hề hiểu biết về Khang Từ, hay là rất không hiểu biết về em vậy hả ?" Mục Vũ Phi nhìn Vũ Thiên trực tiếp hỏi anh, "Em vẫn còn ở lại chỗ này, vì để muốn nói cho anh biết, mặc kệ nhà họ Khang có tạo áp lực như thế nào đối với Khang Từ, cô ta vẫn sẽ như cũ, vẫn sẽ làm như vậy! Cô ta căn bản là sẽ không nghe lời cha của cô ta đã nói, mà sẽ trốn đi!"

So với Vũ Thiên, Mục Vũ Phi còn hiểu Khang Từ hơn nhiều. Khang Từ một lòng một dạ muốn gả cho Vũ Thiên. Cho dù bất luận nhà họ Khang lẫn nhà họ Vũ, nhà họ Mục có tạo áp lực như thế nào. Khang Từ kia trời sinh nuông chiều đến hỏng rồi, luôn chỉ biết duy nhất có một mình mình, làm sao có thể để người khác vào mắt? Cũng giống với hiện tại, Mục Vũ Phi liền dám cược rằng, Khang Từ nhất định sẽ không trốn đi, không chỉ là không thể lãng phí cơ hội tuyệt hảo nào để hòng chia rẽ cô với Vũ Thiên, lại càng sẽ không thể biểu hiện sự yếu ớt để bị người nhạo báng! Khả năng còn có một chút nữa chính là, có một điểm khác mà cô ấy đã che giấu nhiều năm, khi trở lại sẽ biến sắc. Khang Từ chờ đợi trở lại Thiên Đô nên biến sắc rồi, Nhà họ Khang có còn vị trí của cô ta nữa hay không, đều chỉ là lời nói, cô không chịu mà cũng không dám!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play