Ông cụ Vũ nhấp một ngụm trà, nói đầy ý vị thâm trường: "Long chương phượng tư chi sĩ bất kiến dụng, chương đầu thử mục chi tử nãi cầu quan. Lão Hứa, ánh mắt của ông giờ càng ngày càng kém hơn rồi."
(*)
Long chương phượng tư chi sĩ bất kiến dụng, chương đầu thử mục chi tử
nãi cầu quan: Dịch nghĩa: Rồng phượng chưa từng được gặp, chỉ thấy đầu
trâu mặt ngựa đi theo cầu xin.
Ông cụ Hứa như bị trúng một
kích nặng nề, ngã ngồi xuống ở trên ghế sofa, thật lâu sau mà cùng chưa
lấy lại được tinh thần. Vốn dĩ ông cụ Hứa tin vào những lời Vũ Thiên nói đến 90%, 10% còn lại là muốn dựa vào quan hệ với ông cụ Vũ và ông cụ
Mục để xoay chuyển lại thế cờ này, Nhưng mà ông cụ Vũ cũng chỉ nói đơn
giản hai câu nói thôi, thế nhưng đã nói rõ, ông cụ Vũ căn bản là sẽ
không trợ giúp cho ông cụ Hứa, mặt khác lại ở đó nặng nề trách móc ông.
Ông cụ Hứa lộ vẻ sầu thảm cười, nói: "Tôi sẽ giao lại quyền lực cho đứa con khác của nhà họ Hứa. Từ đây không tham gia gì vào thế sự nữa, chỉ cần
mọi người buông tha cho nhà họ Hứa chúng tôi là có thể."
Vũ
Thiên nhíu mày nói: "Lúc tôi còn nhỏ, ông cũng đã từng nói như vậy, hiện tại lại vẫn cùng một câu nói ấy. Ông cụ Hứa à, ông muốn để cho tôi tin
tưởng ông thế nào đây?"
Ông cụ Hứa lắc lắc đầu, trẻ tuổi bây giờ vừa có tâm trí vừa có tài năng, mà ông thì rốt cuộc đã già đi rồi,
không còn có đủ tinh lực để mà chiến đấu nữa rồi. Ông cụ Hứa dựa người
vào ở trên ghế sofa, đột nhiên nhìn ông cụ liền có vẻ già nua đi rất
nhiều.
"Coi như là một cuộc giao dịch đi! Bên nhà ông chỉ
định người cháu nào làm người thừa kế công ty nhà tôi, tôi sẽ giao lại
tất cả cổ phần công ty ra."
Ông cụ Vũ gật đầu, ít nhất ông
già này còn không dám liều mạng giãy dụa trước khi chết. Bằng không tình trạng nghẹt thở của Vũ Thiên sẽ không thể nào thuyên giảm được, nhất
định sẽ đả kích ông cụ Hứa thương tích đầy mình.
Cuộc sống
bình lặng của Mục Vũ Phi kết thúc bởi vì sự xuất hiện của Hứa Phàm.
Thoạt nhìn anh ta thấy thật cao hứng, có vẻ nhảy nhót hơn so với bình
thường một chút. Mục Vũ Phi híp mắt đánh giá Hứa Phàm nửa ngày, cũng
không biết được rốt cuộc là anh ta đang bị trúng gió kiểu gì nữa. Chỉ có điều là Mục Vũ Phi cũng không muốn nhìn thấy anh ta một chút nào. Cô
thà rằng, mỗi ngày phải ngồi ngốc ở trong phòng ngủ mình, chứ cũng không chịu chường gương mặt của mình ra để nhìn Hứa Phàm.
Hứa
Phàm cũng không hề để ý đến sự lạnh nhạt của Mục Vũ Phi đối với mình
hàng ngày. Mỗi ngày anh ta đi theo Mục Vũ Phi để làm tùy tùng hầu hạ,
thường thường còn tự mình làm cơm cho cô ăn. Khang Từ thấy cái bộ dạng
này của Hứa Phàm thực sự liền tức giận không sao nén nhịn được nữa. Cô
ta thực sự không rõ vì sao đàn ông lại đều thích vây quanh, xoay chuyển
quanh Mục Vũ Phi như vậy! Một người là Vũ Thiên, một người là Đoan Mộc,
còn có một Hứa Phàm, hơn nữa đều là những long phượng giữa loài người.
"Cho dù anh có làm thế nào để lấy lòng cô ta, thì cũng không chạm được đến trái tim của cô ta đâu." Khang Từ cười nhạo nói.
Hứa Phàm cười khổ một tiếng, nói: "Tôi biết chứ, nhưng mà tôi cảm thấy rồi
sẽ có một ngày cô ấy sẽ bị tôi làm cho cảm động!"
Khang Từ
kinh ngạc nhìn lại Hứa Phàm. Đây quả thực cũng không phải là Hứa Phàm mà cô ta vẫn quen biết nữa rồi ! Hứa Phàm mà cô ta quen biết là một người
âm trầm, hàng ngày luôn kín tiếng, thàm lặng, Thỉnh thoảng trên mặt có
một nụ cười tươi thì cũng đều là cái cười giả vờ! Nhưng mà bây giờ, Hứa
Phàm lại giống như là một đứa nhỏ vậy, vẻ mặt đều tràn đầy loại tình cảm vui sướng, không giống như đang làm bộ một chút nào! Khang Từ tức giận
đến nghiến răng rồi! Vì sao Mục Vũ Phi lại có thể tốt số như vậy chứ? Gả cho Vũ Thiên, rồi sau đó Mục Vũ Phi lại còn gặp được toàn là những
người đàn ông tốt, đã thế lại luôn còn tỏ sự ái mộ đối với cô ta như
thế? !
Mục Vũ Phi không hiểu tâm tình của Khang Từ đang bi
thương, phẫn nộ đến cỡ nào. Bởi vì đối với cô ta mà nói, cho đến bây giờ đều chỉ có phiền toái đến với cô ta. Ví dụ như Đoan Mộc, rồi cả Hứa
Phàm! Nhưng mà đều đều đang ở cùng dưới một mái hiên, có muốn tránh lại
không thể nào tránh khỏi được. Nhất là lúc ăn cơm, ba người cùng ngồi ăn ở trên một cái bàn cơm, cho dù thế nào đi nữa cũng cảm thấy cực kỳ khó
chịu.
"Phi Phi, ăn miếng cá này vào, ăn nhiều một chút thì
mới tốt cho thân thể!" Hứa Phàm không ngại phiền toái gắp thức ăn bỏ vào chén cho Mục Vũ Phi.
Mục Vũ Phi đối với cái thái độ này tỏ
vẻ chẳng thèm ngó tới. Cô chỉ một mực cúi đầu ăn cơm, cũng không để ý
một chút tới sự ân cần của Hứa Phàm. Hứa Phàm lại không chút để ý, trái
lại vẫn cứ như trước, chỉ muốn tự lấy lòng cô.
Khang Từ nhìn thấy cảnh này đều cảm thấy buồn nôn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT