Mục Vũ Phi nghe ra trong lời nói của Khang Từ có chứa đầy hàm ý.
Đồng thời cô cũng biết hiện tại Khang Từ đang rất muốn nghe thấy Mục Vũ
Phi cô hỏi, đến cùng là ai đã dám đối nghịch đối với cô. Chỉ có điều là, Mục Vũ Phi dám khẳng định, nếu như cô hỏi, Khang Từ nhất định sẽ mang
một vẻ mặt cao ngạo không chịu dễ dàng nói ra cho cô biết. Cô ta sẽ chờ
cô đau khổ cầu xin, sau đó mới có thể diễu võ dương oai nói ra.
Chỉ có điều là, Mục Vũ Phi cô cũng thuộc loại giống như con lừa, kéo không
đi, mà lại quay ngược lại đánh chủ. Cho nên Mục Vũ Phi cũng không quay
đầu lại, chỉ nói: "Bất quá cũng chỉ là một đám lính tôm tướng cua, ước
gì các người giết tôi đi. Bằng không có một ngày tôi trở về nhà, tất
nhiên là sẽ làm cho bọn họ chết rất khó coi mà thôi."
Khang
Từ bị biểu cảm tràn đầy sự lạnh nhạt của Mục Vũ Phi chọc tức đến mức, cả gương mặt liền đỏ rực lên. Cô ta bày ra một vẻ mặt kiều mị xen lẫn vặn
vẹo nhìn rất khó coi. Trông cô ta giống như là lũ ác quỷ ở trong địa
ngục leo ra vậy. Mục Vũ Phi cũng im lặng, sau đó Mục Vũ Phi quay người,
đi thẳng về tới phòng ngủ của mình. Khang Từ thật muốn nhìn xem một
chút, nếu như hôn lễ của Mục Vũ Phi và Hứa Phàm bị Vũ Thiên biết, Mục Vũ Phi kia còn có thể nhàn nhã như thế được hay không!
★☆★☆★☆
Bởi vì Mục Vũ Phi bị mất tích, nhà họ Vũ và nhà họ Mục đều giống như trời
bị lật vậy. Nhất là Mục Vũ Phi lại còn đang mang thai, nên càng làm cho
tất cả mọi người đều thấy lo sợ bất an. Mẹ Mục lại càng cảm thấy hối hận khi bà đã để cho Mục Vũ Phi giao thiệp vào trong cái vòng ân oán thị
phi này. Nếu Mục Vũ Phi chỉ là làm một người bình thường, e rằng so với
bây giờ, cô được trôi qua cuộc sống còn được hạnh phúc hơn.
Vũ Thiên trước tiên kết thúc công tác của mình, trở lại trong nhà. Vẻ mặt
của anh âm u, lạnh lẽo, đầy vẻ kỳ quái. Bất cứ ai nhìn thấy đều phải
nhượng bộ lui binh.
Ảnh tử đứng lại ở trước mặt Vũ Thiên,
hơi khom người xuống, áo não nói: "Là do tôi đã vô dụng, xin Vũ thiếu
hãy trách phạt."
Thời điểm Ảnh tử đi cùng với Mục Vũ Phi đến gặp Hứa Phàm, lúc ấy anh cũng không đi theo Mục Vũ Phi tiến vào trong
phòng chung, mà chỉ đứng ở bên ngoài cửa đợi thật lâu. Thẳng đến anh
phát hiện ra sự tình có gì đó không đúng, liền vọt vào phòng xem xét,
thì anh mới phát hiện ra ở bên trong phòng sớm đã rỗng tuếch. Anh kiểm
tra toàn bộ kết cấu gian phòng, mới phát hiện ra, ở đằng sau chiếc điều
hòa kiểu đứng lại có một cái cửa ngầm! Đây chính là sự sai lầm của anh!
Ảnh tử anh bụng làm dạ chịu.
Vũ Thiên xoa xoa huyệt Thái
Dương đến phát đau, không nói năng gì. Anh vừa nhận được tin tức sau đó
liền lập tức mau chóng trở về. Thế nhưng mà điều khiến cho anh buồn bực
chính là, mọi việc xảy ra thực quá mức. Mục Vũ Phi vậy mà lại mang thân
phận bị bắt cóc rồi ! Giữa bọn họ liền giống như có một cái vòng tuần
hoàn vậy. Mỗi một đứa trẻ đến với anh, sau đó mọi chuyện liền bị phát
sinh biến chuyển, trở nên biến hóa khôn lường, khiến cho anh trở tay
không kịp. Vũ Thiên gần như là lật toàn bộ thành phố A để tìm tòi, nhưng đều không thể điều tra được tung tích của Mục Vũ Phi lẫn Hứa Phàm. Ngay ở những địa phương trong nước, nơi Hứa Phàm có khả năng ẩn thân đều đã
tra xét mấy lần. Nhưng mà cả hai người kia lại đã giống như hơi nước
vậy, đã biến mất tăm mất tích không thấy bóng dáng đâu cả. Đã tìm không
thấy Mục Vũ Phi, tất cả mọi người đều chĩa mũi nhọn nhắm ngay vào ông cụ Hứa. Nhà họ Vũ và Nhà họ Mục càng là không cần niệm đến tình cảm cũ,
dồn toàn lực chèn ép lên ông cụ. Bọn họ không quan tâm đến việc nền tảng kinh doanh của gia đình có bị tổn hại sau chiến tranh hay không, điều
quan trọng nhất chính là, ông cụ Hứa đã triệt để xúc phạm tới thể diện
của bọn họ lẫn cả người nhà của bọn họ!
Hứa Khiết vẫn một
mực không hề xuất hiện. Hứa Nhân đang ở nước ngoài, mọi tin tức hoàn
toàn không có. Chỉ có duy nhất Hứa Liêm, người thừa kế tiếp thì từ lâu
đã không tham gia thế sự. Bây giờ ngay đến một người sống ở bên cạnh có
thể sử dụng được, cũng đều không có ai. Ngay đến con trai ruột của mình
cũng khinh thường việc nhận sản nghiệp của gia tộc rồi. Ông cụ Hứa rốt
cục cảm nhận được cái gì gọi là bị chúng bạn xa lánh. Hiện tại ý tứ của
nhà họ Vũ và nhà họ Mục đều muốn tiêu diệt nhà họ Hứa, mà ông cụ Hứa lại cần phải bảo hộ chính gia tộc của mình. Đến lúc này ông cụ Hứa cũng
không ngừng kêu khổ. Ông cụ đã tin tưởng Hứa Phàm như vậy, tin rằng anh
ta sẽ dùng thủ đoạn âm ngoan để có thể đưa sản nghiệp của gia tộc lên
một đỉnh cao mới. Tin tưởng rằng Hứa Phàm sẽ không còn bị kích động bởi
một người phụ nữ nữa. Thế nhưng mà sự thật tựa như tay của một người
khác, hung hăng quạt một cái bạt tai cho ông cụ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT