Đã vài ngày đêm qua Thượng Duyên đều ngủ không được ngon giấc rồi.
Cô cứ mở trợn tròn mắt nhìn đến xuất thần vào trong bóng tối đen ngòm
bốn phía, tựa như có lẽ là cô đã khuất phục bởi vận mệnh rồi.
Hình như là có một trận gió đã thổi mở cửa sổ sát đất của ban công ra. Một
bóng đen nhân thể lủi vào trong nhà, lập tức bước đi đến bên người
Thượng Duyên.
Thượng Duyên quay đầu nhìn lại bóng đen trong
bóng đêm mông lung, nói nghe đầy ai oán: "Phi, em đã sắp sửa trở thành
tam thiếu phu nhân của nhà họ Hứa rồi."
Ảnh tử ngồi xuống ở
giường bên cạnh giường, vươn tay vuốt ve gò má mềm mại của Thượng Duyên. Bàn tay của anh bởi vì hàng năm huấn luyện nên sinh ra rất nhiều vết
chai. Các đầu ngón tay thô ráp xoa xoa trên mặt Thượng Duyên phát đau,
thế nhưng mà Thượng Duyên cũng không lên tiếng. Hơn nữa, cô còn chế trụ
tay anh, để cho Ảnh tử càng áp sát gần bản thân mình hơn, giống như muốn được hưởng thụ sự ấm áp cuối cùng này vậy.
"Em có chịu đi theo anh hay không?" Ảnh tử nhẹ giọng hỏi.
Thượng Duyên lắc đầu, nói: "Vì anh trai và mẹ của em… anh cũng biết mà, em không thể."
Ảnh tử bị Thượng Duyên cự tuyệt liền không có nói thêm nhiều lời hơn nữa.
Anh liền xoay mình lên giường ôm Thượng Duyên vào lòng, hít ngửi mùi
thơm mê người của cơ thể Thượng Duyên. Ảnh tử cười chua xót nói: "Năm đó thời điểm em không gặp được Phi Phi, anh luôn luôn coi em giống như là
tiên nữ vậy, để ở trong lòng mỗi ngày dâng hương cúng lễ. Sau này em bị
Phi Phi kích phát ra bản chất, anh lại cảm thấy, em giống như một nữ
thần bằng gốm sứ được chế tác ở trong lòng anh vậy! Em lột xác một chút, liền biến thành một người có đầy đủ khí chất mười phần rồi. Giống như
anh đã nghĩ rằng, anh đang cúng Phật Bà Quan Âm, nhưng sau khi bề ngoài
không còn nữa, anh mới phát hiện ra, đó thực sự là Quan Công!"
Thượng Duyên thổi phù một tiếng, nở nụ cười, nhưng mà, tuy cô cười cười như
vậy, nhưng nước mắt lại chảy xuống. Thượng Duyên nằm phục ở trong lòng
Ảnh tử khóc lóc nức nở, tựa như muốn nhéo quần áo của anh lẫn lộn cùng
với trái tim đã bị vỡ vụn ra của cô vậy.
Ảnh tử nhanh chóng
bế Thượng Duyên lên, ôm vào ở trong ngực mình. Đã nhiều năm như vậy, bọn họ cũng chưa từng bao giờ có tư thế tiếp xúc thân mật với nhau như thế. Vậy mà, một lần thân mật ôm nhau duy nhất hôm nay, thế nhưng lại là
biểu thị của cuộc ly biệt. Trái tim của Ảnh tử cũng như bị đao cắt vậy,
đau đớn đến tứa máu ra rồi.
Thượng Duyên cuồng loạn khóc như mưa, thật là lâu. Mãi cho đến khi cô đã không còn chút khí lực nào nữa
rồi, mới xoa xoa nước mắt, đứng thẳng người lên, bắt đầu cởi các chiếc
cúc áo trên quần áo của chính mình. Ảnh tử giơ tay ra, nắm giữ lấy tay
Thượng Duyên, lắc lắc đầu ý bảo cô không nên giả vờ ngớ ngẩn như thế.
Thượng Duyên ôm chặt lấy cổ Ảnh tử, hôn môi của anh, ghé vào lỗ tai của anh
nhẹ giọng nói: "Em chỉ nghĩ muốn lưu lại cho anh những gì tốt đẹp nhất
của mình, tránh để cho em phải hối hận."
Lời nói còn chưa
dứt, nước mắt của Thượng Duyên lại đã liền rơi xuống như mưa. Ảnh tử cảm nhận được những giọt nước mắt lạnh như băng nhỏ giọt xuống ở trên mặt
mình, cũng không thể nào nén nhịn được nữa, cứ mặc kệ để cho những giọt
nước mắt nam nhi chảy xuống. Ảnh tử không muốn chạm vào Thượng Duyên là
bởi vì anh không thể nào chấp nhận được việc bản thân mình đã từng được
ôm ấp Thượng Duyên. Thế nhưng mà bảo anh phải trơ mắt nhìn Thượng Duyên
đầu nhập vào vòng tay ôm ấp của người khác… Anh đã yêu cô nhiều năm như
vậy, anh không thể nào nhẫn nhịn được nổi sự thống khổ khi phải chịu mất đi cô!
Bên này Thượng Duyên và Ảnh tử liều chết triền miên. Ở bên kia Thượng Tư Nguyên và Mục Vũ Phi lại đang lạnh mặt mặt ngồi đối diện với nhau. Bên cạnh đó còn có Lãnh Phong và Hứa Khiết cùng ngồi
giúp vui. Hứa Khiết xung phong nhận việc phải giúp Mục Vũ Phi, Lãnh
Phong hoàn toàn là bị cô kéo cổ áo mang đến.
Thượng Tư Nguyên tới đây là tìm xin sự giúp đỡ. Thế nhưng mà thái độ của Mục Vũ Phi lại làm cho anh có chút sờ không nổi.
"Thượng Duyên gả đi như vậy, không phải là anh vừa vặn có thể thuận thế ngồi
lên vị trí ông chủ haysao? Ngươi có này dã tâm, cũng có năng lực như
thế." Mục Vũ Phi trực tiếp nói cự tuyệt.
Thượng Tư Nguyên rũ mắt xuống nghĩ nghĩ, chậm rãi lấy tay bưng kín mặt. Anh nói, giọng có
chút nghẹn ngào: "Tôi đây chỉ có một người em gái này mà thôi. Mục Vũ
Phi, cô có biết không, tôi chỉ có một một người em gái là Thượng Duyên.
Tôi đã cho rằng, mình có thể nhẫn tâm, nhưng nhìn thấy Thượng Duyên ngay cả hy vọng sống sót cũng dắp không còn nữa, trong lòng tôi đau đến mức
muốn chảy máu. . ."
Mục Vũ Phi vốn cho là Thượng Tư Nguyên
là đang diễn trò, thấy có người nói, liền cứ thế khóc lóc được luôn?
Nhưng khi nhìn thấy những giọt nước mắt của Thượng Tư Nguyên chảy xuống
qua khe hở của các ngón tay, Mục Vũ Phi mới giật mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT