"Ai dà, vốn nghĩ là tự mình động vào, nhưng mà lại bị bảo bối đánh hết.
Đứa nhỏ quả nhiên là không có thiên phú đánh mạt chược được rồi!” Vũ
Thiên thở dài giả bộ làm bộ dạng chán chường.
Mục Vũ Phi
lặng người đi. Cô ngây người ra, rồi sau đó liền bực tức phẫn nộ rồi. Cô thế này chính là một con cừu nhỏ, mà bên canh cô, từng người từng người một đều là sói xám lớn! Cha Mục nhìn con gái vẻ đầy thương cảm. Ông vừa nhìn liền hiểu rõ, Vũ Thiên chính là lợi dụng cách đánh dè dặt cẩn
trọng của Mục Vũ Phi cho nên mới thắng.
Trên đường về nhà
Mục Vũ Phi xấu vỗ một cái vào bụng của Vũ Thiên. Cô biết anh lúc giữa
trưa ăn nhiều, buổi tối mẹ Mục lại liều mạng chia thức ăn cho anh, phỏng chừng Vũ Thiên phải chống đỡ cũng sắp bị hỏng rồi.
Vũ Thiên nhìn Mục Vũ Phi một cái vẻ coi thường, nói vẻ khinh thường: "Em nghĩ
rằng anh và em có thể giống nhau được hay sao? Cả ngày ăn như mèo ấy
hả?"
Mục Vũ Phi bĩu môi, xem ra cô vẫn là coi thường Vũ Thiên.
"Đúng rồi, mấy ngày nay anh đưa Lãnh Phong cho em mượn để sử dụng nhé."
Vũ Thiên nhíu mày, không biết Mục Vũ Phi thế này là muốn làm gì.
Mục Vũ Phi ngượng ngùng nói: "Ảnh tử đi cùng, quá cũ kỹ rồi, vẫn là để Lãnh Phong cùng đi với em để chỉnh sửa lại Hứa Phàm thì tương đối đáng tin,
hơn, sự xấu nết của anh ta tương đối nhiều."
"Không được,
Phi Phi, việc này em hãy để cho anh tới giải quyết. Hứa Phàm bây giờ đã
trở về đến nhà họ Hứa, loại người như em chuyên ầm ĩ, đánh nhau cỏn con
như vậy, căn bản không tạo thành được ảnh hưởng đối với loại người như
hắn đâu." Vũ Thiên nói cự tuyệt.
Sự yên tĩnh trở lại trong
nhà. Sau khi Hứa Phàm mất tích ở trong buổi hôn lễ, liền một đoạn thời
gian rất dài về sau này đều không hề thấy anh ta xuất hiện. Nhưng mà gần đây Mục Vũ Phi lại nghe được tin tức chính là, Hứa Phàm đã về sống ở
bên cạnh ông cụ nhà họ Hứa. Cũng không biết là Hứa Phàm đã nói cái gì
đó, nhưng dù sao chính là, hiện tại ông cụ nhà họ Hứa thật sự đang đảm
đương chức trách làm chủ trong nhà, đã bảo vệ cho Hứa Phàm. Mục Vũ Phi
nhíu mày! Bọn họ bây giờ đi mỗi một bước thì đều phải đi cực kỳ dè dặt
cẩn trọng. Bằng không, nếu chọc giận đến ông cụ nhà họ Hứa , thì bọn họ
cũng sẽ thật phiền toái. Mục Vũ Phi có chút đau đầu rồi. Cô thế nhưng
thập phần hoài niệm những ngày bản thân mình còn nhỏ. Khi đó lũ trẻ con
đánh nhau, nhìn không ưa người nào đó thì liền đánh người ấy!
Đột nhiên, Mục Vũ Phi đã ngộ ra được rồi! Nếu không thể chỉnh đốn lại Hứa
Phàm, việc này sẽ khiến cho mọi người cho rằng, cái này bất quá chính là do người trẻ tuổi nhàm chán tranh cãi cho xong việc?
★☆★☆★☆
Nhà họ Hứa hiện tại đang bị Hứa Phàm làm cho gà bay chó sủa, cũng không
biết Hứa Phàm đã cho ông cụ Hứa ăn thứ bùa mê thuốc lú gì, mọi người
khuyên bảo thế nào đi nữa, nhưng vẫn không có một chút tác dụng nào hết. Bây giờ địa vị của Hứa Nhân ở trong nhà họ Hứa cùng tràn đầy nguy cơ.
Kỳ thực anh vốn dĩ cũng không muốn làm cái vị trí này. Nhóm con trai của nhà họ Hứa nhóm đối với vị trí này đều hết sức bỡ ngỡ. Thế nhưng mà lúc này phải có một người hy sinh, cho nên Hứa Nhân vì các em trai của mình mà phải chịu sự hy sinh này. Anh không phải là không thể nào đảm đương
được vị trí này, nhưng mà Hứa Nhân không thể để cho Hứa Phàm nắm giữ vị
trí này được! Bởi, nếu như Hứa Phàm cầm quyền, thì như vậy sẽ làm cho
nhà họ Hứa vĩnh viễn không có ngày lành. Hơn nữa, nếu như ngày sau lại
không có ông cụ Hứa chống đỡ vào nữa, việc nhà họ Hứa bị sụp đổ cũng
chính là chuyện trong chớp mắt mà thôi. Nhưng mà hành tung của ông cụ
Hứa thì bí hiểm và quỷ dị, người bình thường thật sự sẽ không thể nào
tìm thấy ông cụ được!
Trời tối, Mục Vũ Phi và Lãnh Phong
cùng ngồi ở trong bụi cỏ chờ đợi. Những đợt gió cuối thu đầu đông lạnh
run, làm cho hai người bọn họ đông lạnh đến mức trực tiếp phát run.
"Anh xác định Hứa Phàm sẽ xuất hiện sao?" Mục Vũ Phi đợi đã được bốn giờ
đồng hồ rồi, đã sớm có chút không nhịn được đối với việc chờ đợi này.
"Vô nghĩa, tôi đã cắm điểm ngồi xổm theo dõi ở đây suốt một tuần rồi. Mỗi
ngày Lãnh Phong đều đi bộ tới đây, chính là thời gian không quá chắc
chắn. Lãnh Phong kéo ba lô ra , lấy từ trong túi kia ra một chiếc mặt nạ đưa cho Mục Vũ Phi: "Tôi không muốn Tôn Ngộ Không! ! !" Mục Vũ Phi vừa
thấy Lãnh Phong đưa tới chiếc mặt nạ ra trước mặt mình liền xù lông rồi.
"Vậy sao? Nơi này của tôi còn có mặt nạ Trư Bát Giới nữa đó! Nếu như như mà cô…?" Lãnh Phong nhíu mày.
Mục Vũ Phi vẫn như cũ, vứt chiếc mặt nạ xuống trên mặt đất hung hăng dậm
chân, đã cho mấy đá. Rồi sau tâm không cam tình không nguyện, tiếp nhận
chiếc mặt nạ Tôn Ngộ Không khác mà Lãnh Phong lại đưa tới, đeo lên trên
mặt mình.
"Anh đó, cái người này có sự thú vị gì mà ác liệt vậy, mỗi lần gây chuyện đều dùng cùng một cái mặt nạ thế này!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT