Vốn dĩ Vũ Thiên nghĩ muốn dẫn Mục Vũ Phi trở về nhà để giải quyết,
nhưng mà khi thấy bước chân của Mục Vũ Phi bất ổn, mồ hôi trên đầu cô
lại càng túa ra không ngừng, Vũ Thiên đành phải dừng chân lại ở trong
vườn hoa của trường học. Mục Vũ Phi đã sớm bước đi hai mắt không chớp.
Khi thân hình Vũ Thiên dừng lại, cô liền đụng phải phía sau lưng anh,
thiếu chút nữa thì ngã ngửa xuống đất. Vũ Thiên ôm Mục Vũ Phi vào trong
lòng, ánh mắt không tốt nhìn cô vẻ đe dọa.
Mục Vũ Phi thử
nói chuyện, nhưng mà vừa há miệng ra đầu lưỡi liền đau nhói lên, khiến
nước mắt của cô ứa ra. Vũ Thiên nhướng mày, một tay nắm bắt lấy người
của Mục Vũ Phi hôn lên môi của cô. Anh dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng của cô. Dần dần nụ hôn này càng ngày càng sâu. Cái lưỡi linh hoạt của Vũ
Thiên không ngừng hấp thu mật dịch trong miệng Mục Vũ Phi cướp đoạt luôn cả hô hấp của cô.
"Đau. . ." Mục Vũ Phi bị đau liền kêu ra
thành tiếng. Từ trong tròng mắt những giọt lệ trào ra càng lợi hại hơn
nữa. Thế nhưng mà Mục Vũ Phi lại không có chút khí lực nào để đẩy Vũ
Thiên ra được. Cô đành chỉ có thể yếu ớt tựa vào trên người anh, để mặc
cho anh muốn làm gì thì làm. Vũ Thiên cảm giác được trên lưỡi của Mục Vũ Phi có vết thương, vội vã rời đi. Vũ Thiên nổi giận đùng đùng nắm lấy
cổ tay Mục Vũ Phi nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Đến cùng là đã có chuyện
gì xảy ra?"
"Đau quá. . ." Tay Mục Vũ Phi bị Vũ Thiên cầm
mạnh như vậy, đau đến phát run người. Mồ hôi lạnh trên trán lại càng là
túa ra hết lớp này đến lớp khác.
Trên tay Vũ Thiên thấy ẩm
ướt một mảnh. Anh kéo cổ tay áo dài của Mục Vũ Phi lên, liền nhìn thấy
miệng vết thương máu thịt lẫn lộn!
"Này đây là cái quái gì
vậy hả, đến cùng là chuyện gì đã xảy ra? !" Vũ Thiên nổi giận lắc lắc
người Mục Vũ Phi. Nhìn thấy Mục Vũ Phi đau đớn khổ sở nắm bắt lấy cổ tay của bản thân, run rẩy không nói ra tiếng, ánh mắt của Vũ Thiên liền
lạnh xuống. Vũ Thiên bồng Mục Vũ Phi lên lập tức đi về hướng cửa chính
của trường học.
Ở trường học Vũ Thiên vẫn luôn là tiêu điểm
để mọi người chú ý. Hành vi này của anh tức thì bị phần đông mọi người
xung quanh đó nhìn ở trong mắt. Chưa có người nào từng được nhìn thấy bộ dạng của Vũ Thiên khi anh cười, lại càng không có người nào từng được
nhìn thấy bộ dáng nổi cơn thịnh nộ của anh. Mọi người ào ào phỏng đoán
thân phận giữa anh cùng với người phụ nữ nằm ở trong vòng tay của anh
kia là ai! Cuộc bát quái lại càng không biết mệt mỏi. Bất quá lực lượng
của quần chúng là rất vĩ đại. Rất nhanh đã có người nhận ra, nói rằng,
cô gái kia chính là Mục Vũ Phi, người năm đó đã trải qua kết giao cùng
với đại thần. Từ lúc này trở đi, máu bát quái của sinh viên trong trường đại học A xem như liền triệt để sôi trào!
★☆★☆★☆
Mục Vũ Phi được bác sĩ băng bó miệng vết thương xong, sau nằm gục ở trên
giường bệnh không ngừng thở hổn hển. Miệng vết thương của cô rất đau,
hơn nữa cô cũng đã quá mệt mỏi rồi. Mỗi khi khi cô tưởng rằng mình đã
chết ngất đi rồi, thì đều bị gương mặt tối đen của Vũ Thiên hù dọa,
khiến cho tâm can nhảy loạn.
"Em đã sai lầm rồi." Mục Vũ Phi nước mắt lưng tròng bổ nhào vào trong lòng Vũ Thiên, bi ai níu chặt lấy cổ áo của anh, mặc kệ cho nước mắt đang tuôn trào ra.
Trán
của Vũ Thiên nổi gân xanh lên. Bây giờ anh thực sự hận không thể hung
hăng quất cho Mục Vũ Phi một trận. Thế nhưng khi nhìn thấy cô bộ dạng
suy yếu kia của Mục Vũ Phi, anh lại sợ bản thân lỡ tay một cái lại đánh
chết cô thì không biets sẽ phải làm sao, chỉ có thể cắn răng đẩy Mục Vũ
Phi ra, khiến cho cô bị ngã xuống ở trên giường.
Mục Vũ Phi
thấy Vũ Thiên không chút nào thương hương tiếc ngọc đẩy ra bản thân mình ra như vậy, nước mắt chảy ra lại càng thêm mãnh liệt.
"Em
cũng đã nói là em đã sai lầm rồi, anh còn muốn thế nào nữa đây? Em thừa
nhận, em không nên chạy trốn anh như thế, hẳn là anh muốn em lấy cái
chết tạ tội ở trước mặt anh, có đúng không?"
"Đây không phải là nguyên nhân chủ yếu." Vũ Thiên lạnh lùng ngắt lời Mục Vũ Phi.
Mục Vũ Phi nhảy dựng lên một cái. Nhưng mà do bị mất máu quá nhiều khiến
cho thể lực của cô không thể nào chống đỡ nổi. Mới chỉ nhảy lên được một nửa Mục Vũ Phi liền ngã ngồi trở về. Cô hận đến nghiến răng nghiến lợi, liều mạng đấm mạnh một cái xuống dưới đệm giường, kêu lên: "Vậy thì anh hãy nói với em đi, nguyên nhân là bởi vì sao? Em đã nói rồi, tất cả lỗi là ở em, em không nên trốn tránh anh! Anh còn muốn thế nào nữa đây? Em
đã bị người ta bắt đi như vậy, lại còn bị người ta ức hiếp nữa… thiếu
chút nữa liền cắn lưỡi tự sát đó, anh có biết không? Cũng chỉ vì muốn đi tìm anh, mà ngay cả việc xử lý miệng vết thương kia, em cũng chưa kịp
làm. Rồi còn phải đi mất hơn mười tiếng đồng hồ, mới đi từ vùng ngoại
thành về tới đây được. Nhưng mà, anh vừa nhìn thấy em liền đã quát nạt
em như vậy. . ."
Nói xong nỗi thương tâm, Mục Vũ Phi không
thể nào nén nhịn được nữa liền phục xuống ở trên gối, đầy thống khổ.
Không có ai biết được rằng, thời điểm Trương Thụy xé rách quần áo của
cô, khi ấy cô đã bị sợ hãi đến cỡ nào! Mục Vũ Phi thật sự sợ hãi Trương
Thụy sẽ cưỡng bức cô. Như vậy cô phải làm thế nào để đối mặt với Vũ
Thiên và hai đứa con của mình?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT