Mặc dù cực kỳ mệt mỏi, sau đó Mục Vũ Phi vẫn hỏi Vũ Thiên tại sao anh
lại phải đi ra ngoài. Kết quả là Mục Vũ Phi lại tiếp tục bị đè ép. Hỏi
lại, lại bị đè ép… Mục Vũ Phi quả đúng là hối hận! Tự bản thân mình như
vậy không phải là đần độn thì là cái gì chứ? ! Cuối cùng, ngay đến cả
chuyện bản thân mình bị ngất đi từ khi nào, cô cũng không biết nữa.
Lúc Mục Vũ Phi tỉnh lại thì đã là giữa trưa. Vũ Thiên ăn mặc chỉnh tề ngồi ở bên giường xem tài liệu. Mục Vũ Phi đưa tay lên lấy cốc nước ở đầu
giường. Vũ Thiên thuận tay đỡ Mục Vũ Phi lên, sau đó anh cũng không dời
khỏi tầm mắt đi được nữa. Mục Vũ Phi uống nước cúi đầu xuống, lúc này
mới nhìn thấy, mới phát hiện ra, cả người mình không có mảnh vải. Mục Vũ Phi còn đang muốn kéo chiếc chăn qua để che lại, liền lại bị Vũ Thiên
hôn. Suy nghĩ của cô dần dần rời xa thì cũng là lúc Mục Vũ Phi lại bị ăn sạch đến không còn một mảnh.
Sau đó Mục Vũ Phi ngồi một
mình ở chân giường. Cô cảnh giác nhìn chằm chằm vào Vũ Thiên đang ngồi
dựa ở đầu giường, hơi thở bình ổn, tinh thần thoải mái, sắc đỏ ửng tràn
đầy gương mặt.
"Rốt cuộc thể lực của anh là thật tốt! ! ! !" Mục Vũ Phi nện một cái ở trên ga giường, gầm nhẹ lên một tiếng vẻ oán hận.
"Anh xác định là em đã từng thử qua thể lực của anh rồi." Vũ Thiên nhàn nhạt trả lời.
"Trời ạ!"
"Đúng, là ban ngày!" (*)
(*) Ở đây tác giả để cho Vũ Thiên chơi chữ: Trong tiếng Trung từ 日 (âm đọc: Nhật) có nghĩa là mặt trời, ông trời, ban ngày. Nhưng ở từ “Nhật” ở
trên là một câu cảm thán. Còn từ “Nhật” ở dưới tác giả lại dùng với
nghĩa là ban ngày (Khi Mục Vũ Phi tỉnh lại thì đã là giữa trưa – ban
ngày.
Mục Vũ Phi không thèm nói chuyện nữa. Cô tự hỏi mình,
người nọ có phải là lưu manh hay không? Người này nhất định là lưu manh
rồi! ! ! ! Đột nhiên, Mục Vũ Phi lại nghĩ tới một chuyện gì đó. Cô lôi
kéo chăn lui về phía sau, cho đến khi cô cảm thấy khoảng cách đã đủ an
toàn rồi, mới mở miệng dò hỏi: "Đêm hôm qua, anh đi ra ngoài đến cùng là để làm gì đấy hả ? Nếu anh không nói, thì đừng có hy vọng về sau này em tiếp tục nấu cơm cho anh ăn nữa!"
Vũ Thiên nhìn Mục Vũ Phi
chằm chằm đến nửa ngày, xác định cô kiên trì thật sự, sau liền quay mặt
đi. Trên mặt anh còn xuất hiện sắc đỏ sậm rất khả nghi. Vũ Thiên ấp a ấp úng nói: "Lúc đó... Lúc đó anh phát hiện ra, nếu tiếp tục tiến hành,
thì đối với yêu cầu kỹ thuật mà nói… có chút bị vượt quá phạm trù chuyên nghiệp của anh... Phải đi tìm chút tư liệu để nghiên cứu, nếu tiếp tục
thì sẽ tiến hành như thế nào."
Mục Vũ Phi ngạc nhiên, rồi
sau đó liền giậm chân xuống đất cười như điên, hơn nữa, xem ra đây càng
chẳng phải là chuyện khôi hài hay sao??? Người gặp người thích, hoa gặp
hoa nở, ấy vậy mà đại thần lại chỉ là một con chim non, trong chuyện ấy! Đại thần mà lại đi tìm phim A tham khảo, để bản thân mình có thể tiến
hành hoàn thiện chuyện trên giường như thế nào kia chứ? ! Mục Vũ Phi
hoàn toàn mãn nguyện rồi, việc này cô có thể chê cười Vũ Thiên cả đời!
Tuyệt đối có thể!
Tựa như là nhìn trộm được ý nghĩ trong
lòng của Mục Vũ Phi vậy, Vũ Thiên cau mày muốn đi "Hủy thi diệt tích".
Mục Vũ Phi lại bước một bước dài nhảy ra, xông về gian phòng của mình.
Trước khi đi, cô còn nói một câu nhắc nhở với Vũ Thiên rằng, hãy mang
tấm drap bẩn kia đi giặt giũ cho sạch sẽ đi, bằng không sẽ không có cơm
ăn! Vũ Thiên nhìn thấy vết máu đỏ tươi ở trên drap giường, ánh mắt đột
nhiên liền biến thành thật giảo hoạt. Em cứ cười đi, thừa dịp bây giờ có thể cười, thì nhanh chóng mà cười đi. Anh nhớ không lầm, thì buổi chiều nay Mục Vũ Phi còn phải đi lên lớp đó, không phải sao?
Buổi chiều, thời điểm Mục Vũ Phi tiến vào trường học liền phát hiện ra ánh
mắt của mọi người khi nhìn cô đều thật quỷ dị. Mãi cho đến khi cô rảo
bước tiến lên phòng học, thì ánh mắt của bạn cùng lớp trong phòng học,
đã cứng rắn bức cô phải lùi lại về phía sau một bước. Mục Vũ Phi xác
định cái ánh mắt đó có tên là mờ ám! Mục Vũ Phi gãi đầu ngồi xuống ở bên người Bạch Hiểu Hiểu đang vô cùng kinh ngạc. Mục Vũ Phi móc từ trong
túi của mình ra một hộp sữa bò tươi liền bắt đầu uống. Đáng chết, cô
thực sự đã không có thời gian để ăn cơm!
"Phi Phi, sao cậu lại tới đây?" Bạch Hiểu Hiểu hỏi một câu vô nghĩa.
"Cậu bắt đầu dùng phổi để nói chuyện đấy à?" Mục Vũ Phi nghiêng người hỏi lại.
"Nhưng mà..." Sắc mặt của Yến Tử nhăn nhó, "Nhưng mà buổi sáng nay đại thần
nhà cậu đã tới đây để xin phép cho cậu rồi! Nói cậu… à, ừm…, nói cậu
thân thể không được thoải mái, ở nhà ngủ, giống như là đã mệt chết rồi,
chiều nay sẽ không đến trường đi học."
"Phốc" trong nháy mắt hộp sữa bò bị bóp mạnh. Mọi người chung quanh đều khẽ kêu lên, tránh né.
"Phi Phi cậu cực kỳ bẩn đó!" Gấu Mèo lau chùi mái tóc của mình bị sữa bò bắn vào, nói đầy vẻ bất mãn.
"Tớ cả gan hỏi một câu... Anh ấy tới lúc nào vậy?" Mục Vũ Phi run giọng hỏi.
"Vào buổi sáng, giảng đường số một, giờ lên lớp của Diệt Tuyệt sư thái."
Mục Vũ Phi rơi lệ đầy mặt, lấy đầu đập đạp lên cái bàn. Giờ dạy học của
Diệt Tuyệt sư thái không ai dám không đến học. Nói đúng ra là, tất cả
mọi người đã biết chuyện rồi! Vũ Thiên, tại sao anh có thể đê tiện như
thế chứ!
"Kỳ thực, Phi Phi, hãy thay đổi lại suy nghĩ xem
sao, đại thần nhà cậu…, vẫn là... Ờ, thể lực rất tốt." Bạch Hiểu Hiểu
bỡn cợt, nhìn Mục Vũ Phi. Mục Vũ Phi xấu hổ và giận dữ muốn chỉnh chết
chính là cái người đàn ông kia.
Xong rồi! Xem thế này thì cô triệt để không thể sống nổi nữa rồi. Ngay cả Bạch Hiểu Hiểu cũng đều đã nghĩ như vậy rồi ! Cô đã nói, vì sao bản thân lại đi chế giễu Vũ Thiên
như vậy kia chứ! Vũ Thiên vậy mà đến một điểm bắn ngược lại cũng đều
không có. So với trước kia nhất định là anh sẽ trấn áp, trấn áp chính
mình! Thì ra là Vũ Thiên đã chuẩn bị từ lâu rồi !!!
Mục Vũ
Phi bỗng nhiên đứng dậy, liếc mắt nhìn thoáng qua mọi người đang yên
lặng, tiếp đó, lấy tốc độ chạy nước rút một trăm mét, chạy biến đi,
nhanh như bay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT