Dương Hoa Phong nhìn Mục Vũ Phi tinh thần chợt thoáng lay động. Trên người cô gái này có một mùi hương quen thuộc như vậy. Ngay đến cả ngữ điệu lời nói cũng đều giống với Lý Ngọc Thục đến tám phần. Dương Hoa Phong cười cười tự giễu, trên mặt treo một biểu cảm vẻ bất cần đời, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Mục Vũ Phi đi vào trong phòng.

Vừa vào cửa, Mục Vũ Phi liền bẻ ngược tay của Dương Hoa Phong đè anh ta ở trên ghế so pha.

"Cô muốn làm gì?" Dương Hoa Phong hoảng sợ kêu to.

Mục Vũ Phi với ngược tay lại, cầm lấy cổ chai rượu, soạt một tiếng liền đập nát ở trên bàn, dí mảnh chai vỡ sắc bén vào gần sát cổ của Dương Hoa Phong.

"Cô là muốn đòi tiền phải không? Tôi có tiền, tôi có tiền đây! Cô muốn bao nhiêu tôi đều cho cô hết, chỉ xin cô chớ có làm tổn thương đến tôi!"

Nhìn thấy bộ dạng nhát như chuột kia của Dương Hoa Phong, Mục Vũ Phi cười nhạo một tiếng buông Dương Hoa Phong ra, vứt vỏ chai rượu còn lại một nửa trong tay mình đi, đứng tựa người ở cạnh cửa.

Chỉ cần nhìn từ động tác đầy sắc bén vừa rồi của Mục Vũ Phi, Dương Hoa Phong hiển nhiên biết rõ mình không phải là đối thủ của cô. Anh ta vội vã té lui lại ở nơi góc tường, hoảng sợ nhìn Mục Vũ Phi.

Mục Vũ Phi quả thực là thật không dám tin, cái con người có dũng khí dám cùng với người khác thiết kế nhà họ Vũ như vậy, thế nhưng ở vào thời điểm đối mặt với sự trả thù lại có thể có một bộ dáng cực kỳ sợ chết như thế. Bao nhiêu sức mạnh khi Dương Hoa Phong thiết kế Mục Vũ Phi cô và Vũ Thiên đã đi đâu hết rồi?

Thấy Mục Vũ Phi không lên tiếng, Dương Hoa Phong cho là mình nhắc tới chiêu số hữu dụng là tiền, vội vã lấy ra tất cả những thứ đáng giá trên người mình, bày đặt ở trên bàn, miệng còn vội vàng nói: "Nếu như thấy vẫn không đủ thì tôi vẫn còn nữa, tôi cũng có thể cấp cho cô một tờ chi phiếu khống, cô muốn điền vào đó bao nhiêu tiền, cứ tùy theo ý cô thêm vào. . ."



"Đủ rồi!" Mục Vũ Phi nổi giận gầm lên một tiếng, thao chiếc mặt nạ của mình ra. Gương mặt của cô đầy sương lạnh nhìn Dương Hoa Phong.

Dương Hoa Phong trong lòng có quỷ. Vừa nhìn thấy Mục Vũ Phi vậy mà lại bình yên vô sự xuất hiện ở tại nơi này, cái trán không khỏi trực tiếp đổ mồ hôi lạnh. Khóe miệng anh ta mấp máy mãi đến nửa ngày cũng không thể nói được ra thành lời.

Mục Vũ Phi buồn cười nhìn lại Dương Hoa Phong, nhưng mà nụ cười kia lại không có truyền được đến trong ánh mắt của cô. Dương Hoa Phong cố áp chế lại tâm tình hoảng sợ một chút, gượng ép cười nói: "Em gái họ à! Đã mấy năm nay em bỏ đi đâu vậy? Người trong nhà chúng ta đã đi tìm em rất lâu rồi đó! Anh họ đây cũng rất là thương nhớ em!"

"Vậy sao? Anh đã tưởng rằng tôi đã chết rồi chứ gì?" Mục Vũ Phi khẽ hé mở đôi môi đỏ mộng, nói ra một lời nói đã khiến cho cả người Dương Hoa Phong lập tức run rẩy. Nếu như không phải Mục Vũ Phi đang đứng ở ngưỡng cửa ra vào như vậy, sợ là lúc này Dương Hoa Phong đã sớm tông cửa xông ra ngoài rồi!

Thấy Dương Hoa Phong xấu hổ không thôi, Mục Vũ Phi chậm rãi bước đến gần Dương Hoa Phong, cười lạnh nói: "Anh trai họ à, anh đây là sợ em gái sẽ làm cái gì đối với anh vậy? Người nhà họ Vũ cũng nể nang mặt mũi của nhà họ Mục, sẽ không động tới anh đâu! Thế nhưng, anh họ à, anh cũng biết con người của người em gái này rồi đấy! Tôi mà động tới anh, xét về tình cảm và thể diện, cho dù là ai tôi cũng sẽ không cho, cho dù anh có là anh trai họ của tôi!"

Dương Hoa Phong hoảng sợ nhích lại về phía sau hơn nữa, không dám tin, thét to: "Cô! Làm sao cô dám làm như vâyh? Tôi đây chính là anh trai họ của cô đó!"

"Anh trai họ sao?" Mục Vũ Phi nhìn lại Dương Hoa Phong, lạnh lùng hừ lên một tiếng, "Anh em họ cũng là phải có mối liên hệ máu mủ. Anh trai họ chắc không phải là đã quên rồi đấy chứ, anh vẫn còn có một người anh trai nữa kia mà! Đó mới chính là anh trai họ của tôi! Còn anh? Theo như tôi biết, chúng ta có quan hệ gì sao? Cho đến cùng, anh là một người đã trưởng thành rồi, đầu óc của anh có cái bộ dạng thế nào mà cảm thấy tôi sẽ có loại tình cảm kiêng nể đối với loại anh em như anh, sẽ tha thứ cho những việc mà anh đã xuống tay đối với tôi, đối người thân của tôi đây?"

"Anh. . . anh… tôi không có. . ."

"Không có cái gì? Ý anh là anh muốn nói anh đã không có mua được Lương Ngọc Tường để bắt cóc tôi sao? Hay là anh muốn nói, anh không có bỏ tiền ra để Lương Ngọc Tường dùng tin tức Vũ Thiên đã chết để mà lừa gạt tôi? Những chuyện mà anh đã làm đối với tôi trước nay, kỳ thực tôi đều có thể tha thứ cho anh được! Bởi vì, dù sao tôi là một người không muốn nhìn lại những hậu quả đã từng xảy ra rồi. Nhưng mà, anh lại thông qua việc có giao hảo cùng với nhà họ Vũ, lại tiết lộ tin tức của hai vợ chồng anh trai thứ thư của tôi cho Lâm Bình Sinh kia, làm hại bọn họ chết thảm như vậy! Anh cảm thấy rằng, tôi còn có thể bỏ qua cho anh được sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play