Mục Vũ Phi cười cười vẻ ngượng ngùng. Cô phải thừa nhận, cô dạy dỗ con
đúng là có chút bậy bạ. Tuổi còn nhỏ như vậy mà cũng không đáng yêu một
chút nào cả, cuối cùng lại còn chèn ép cả người mẹ là cô đây nữa. Mục Vũ Phi lấy điện thoại ra, gửi một tín nhắn đến dãy số đã thuộc lòng, rồi
sau liền bấm điện thoại của Lãnh Phong.
"Tiểu Lãnh? Có muốn đi đánh nhau cùng với tôi hay không?"
"Được, có cần mặt nạ hay không?"
"Dùng cái này nhiều không tốt lắm, có vẻ rất không thành thực rồi, hay là kiếm mấy cái tất lụa được không!"
"..."
12 giờ đêm qua đi, cả tiểu khu một mảnh tối đen, chỉ còn có mấy nhà linh
tinh là ngọn đèn vẫn sáng. Mục Vũ Phi cùng Lãnh Phong ngồi ở trong rừng
cây nhỏ ở phía sau, cẩn thận quan sát phòng của Lưu tiểu Thi ở đơn
nguyên số 2.
"Tôi không muốn dùng mặt nạ Mỹ Hầu Vương đâu,
tôi nghĩ muốn mặt nạ Thủy thủ mặt trăng kia!" Mục Vũ Phi oán hận vứt
chiếc mặt nạ xuống dưới mặt đất, còn dùng chân chà chà lên.
Lãnh Phong liếc Mục Vũ Phi một cái, lại lấy từ trong ba lô ra một cái mặt nạ Mỹ Hầu Vương khác, giống hệt với cái mặt nạ mà lúc trước Mục Vũ Phi đã vứt ở trên mặt đất.
"Tôi cũng biết là cô sẽ như vậy mà, cho nên cũng đã chuẩn bị rất nhiều, cô cũng có thể giẫm nát rất nhiều lần nữa!"
Mục Vũ Phi nghẹn ngào một chút, phẫn nộ cầm lấy chiếc mặt nạ mà Lãnh Phong
đưa tới, mang lên mặt. Lãnh Phong thấy Mục Vũ Phi đã chịu khuất phục
rồi, dứt khoát lấy từ trong ba lô ra một cái mặt nạ Đường Tăng mang lên
mặt.
"Vì sao của anh là Đường Tăng mà của tôi phải là Tôn Ngộ Không vậy?" Mục Vũ Phi xù lông rồi.
Lãnh Phong không nhanh không chậm, nói giải thích: "Tôi vốn muốn mua mặt nạ Như Lai phật tổ kia, nhưng mà không có để mua."
Mục Vũ Phi còn muốn nói gì nữa, nhưng mà Lãnh Phong vung tay lên, ý bảo cô
nhìn lên lầu 6. Ánh sáng ngọn đèn ở căn phòng tầng 6 của Lưu tiểu Thi
tối xuống. Mục Vũ Phi khom lưng từ trong bụi cây chui ra, Lãnh Phong
theo sát phía sau. Anh lấy từ trong ba lô lấy ra một bộ thiết bị, chuyên môn để mở khóa điện tử của tiểu khu. Nhưng mà không đợi bọn họ động
thủ, cửa chính được khóa điện tử đã bị mở ra, thanh điều khiển đèn cũng
phát sáng lên, Ảnh tử đứng dựa ở trên khung cửa, khóe miệng hàm chứa ý
cười, vô cùng hứng thú đánh giá bọn họ một trận.
Mục Vũ Phi
ngây ngẩn cả người, phản ứng đầu tiên chính là sờ sờ lên mặt mình, lại
quay đầu nhìn nhìn Lãnh Phong. Hoàn hảo hoàn hảo, bọn họ vẫn còn mang
theo mặt nạ. "Vũ thiếu đã dặn tôi nhắn lại cho ngài một câu, không cần
ngài phải nhọc công động thủ, chúng tôi đã giải quyết xong rồi." Ảnh tử
cười trêu ghẹo, nhìn hai người vẫn không hề nhúc nhích. Mọi chuyện thật
sự đúng như Vũ Thiên đã sở liệu. Người mẹ có thể nuôi ra những đứa con
cực phẩm như vậy, tất nhiên sẽ không dễ bỏ qua cho người phụ nữ đã làm
thương hại đến con của mình.
Mục Vũ Phi lúng túng đứng thẳng người lên, hướng một quyền về phía Ảnh tử, sau đó lôi kéo Lãnh Phong
đang dại ra mà chạy đi như điên vậy.
Ảnh tử cũng không ngăn
cản hai người, chính là vẫn cứ cười cười nhìn theo bóng lưng của hai
người đang hốt hoảng bỏ chạy. Anh lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Vũ Thiên, "Vũ thiếu, bọn họ đã đến đây. Một người là Tôn Ngộ
Không, một người là Đường Tăng."
Vũ Thiên cười nhẹ cúp điện
thoại. Xem ra, không riêng gì hai đứa nhỏ thú vị, ngay cả người mẹ của
hai đứa nhỏ kia cũng rất là thú vị.
Mục Vũ Phi cùng Lãnh
Phong chạy về đến nhà liền khóa trái cửa lại, hai người hoảng sợ đến mức ngay cả việc bỏ mặt nạ đang mang trên mặt cũng quên mát, chỉ là cứ ngồi đó một mực thở hổn hển. Lãnh Phong phản ứng kịp trước hết, vuốt ngực lo sợ bất an nói như ai oán: "Đến cùng thì cô đã gả đến cho loại người như thế nào vậy hả? Ngay cả chuyện này cũng đều ở trong kế hoạch rồi hả ?"
Người như thế nào sao? Mục Vũ Phi tê liệt ngã xuống ở trên ghế so pha, bất
đắc dĩ nói: "Bằng không anh cho là thế nào đây? Đây chính là người đàn
ông mà Mục Vũ Phi tôi coi trọng đó!"
"Không phải là tôi đang khen cô đâu, hiện tại cũng không phải là thời điểm mà cô đắc ý đâu!" Lãnh Phong cực kỳ tức giận.
Mục Vũ Phi hướng về phía Lãnh Phong phất phất tay. Cô bỏ chiếc mặt nạ
xuống, cầm lấy cốc nước ở trên bàn trà cuồng ực một hớp, thở hổn hển một ngụm không khí lớn rồi mới nói: "Đừng lo lắng, nếu như anh ấy phát hiện ra tôi, thì sớm đã cầm gậy gỗ đến tìm tôi để hưng sư vấn tội rồi, còn
có thể để cho tôi chạy thoát được sao?"
"Bây giờ không phải là thời điểm cô khoe người, lý giải cho anh ta!" Lãnh Phong cắn răng nhắc lại một lần nữa.
Mục Vũ Phi vẻ mặt đau khổ, nói xin khoan dung: "Tôi hiện tại nếu bỏ chạy,
như vậy thực sự sẽ làm cho anh ấy sinh nghi, chỉ có tôi cứ an phận ở chỗ này, để cho bọn nhỏ đi chơi công viên như cũ, như vậy mới là an toàn
nhất!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT