"Bà mới là đứa nhỏ con hoang! Cả nhà bà đều là đứa nhỏ con hoang!" Cố Bảo Bảo tức tối hét lớn, làm bộ muốn tiến lên liều mạng với Lý Tiểu Thi. Lý Tiểu Thi nhìn thấy Cố Bảo Bảo xông tới phía mình, liền giơ tay lên vung một cái tát lên trên mặt Cố Bảo Bảo, hất văng Cố Bảo Bảo bay thật xa. Cố Bối Bối kêu lên sợ hãi liền chạy đến bên cạnh anh trai mình, xoa xoa gương mặt sưng đỏ của anh trai, kêu khóc không thôi.

Vũ Thiên đứng ở bên cạnh hai đứa trẻ nhíu mày. Ngày hôm nay anh có việc đi ngang qua nơi đây, tâm tình không tốt nên mới nghĩ muốn xuống xe đi bộ một chuyến, không ngờ lại gặp phải chuyện như vậy.

Vũ Thiên ngồi xổm người xuống, cẩn thận quan sát nửa bên mặt đã bị sưng lên của Cố Bảo Bảo. Nhìn thấy rõ ràng chỗ dấu tay đã biến thành xanh tím, trong nháy mắt, gương mặt anh liền căng thẳng lên.

"Chúng ta không phải là đứa nhỏ con hoang không có người quản lý, chúng ta có ba ba, có mẹ! Chúng ta có mà!" Cố Bối Bối ôm Cố Bảo Bảo bất chấp khóc lớn. Nước mắt từng giọt, từng giọt rơi xuống ở trên mặt cát, từng giọt, từng giọt thấm vào trong cát thành từng vết sâu.

"Không được khóc!" Cố Bảo Bảo tròng mắt cũng đỏ hoe, há miệng quát lớn, "Mẹ nói rồi, trẻ nhỏ nhà của chúng ta chỉ đổ máu, chảy mồ hôi không đổ lệ!"

Nhìn thấy bộ dạng quật cường của hai đứa trẻ, trong lòng Vũ Thiên trở nên mềm nhũn, thần kinh bị xúc động. Anh vươn tay lau đi nước mắt của Cố Bối Bối, ôm lấy cả hai đứa trẻ vào trong ngực mình. Cảm nhận được thân mình của hai đứa trẻ đang run run, đôi mắt của Vũ Thiên chợt tối sầm lại. Đây là hai đứa trẻ thôi mà, tại sao người ta phải nhẫn tâm đến như vậy, còn có người muốn ức hiếp bọn chúng như thế? Vũ Thiên quay đầu ý bảo, Ảnh tử lắc mình một cái đi đến trước mặt Lý Tiểu Thi, vung tay ra, chính là một cái tát liền ném Lý Tiểu Thi nằm trên mặt đất. Sau đó lấy từ trên thân mình ra một xấp tiền rồi vứt ở trên mặt của cô ta.

Lý Tiểu Thi bị hai người đột nhiên xuất hiện làm cho kinh hãi, trợn mắt há hốc mồm, thẳng đến khi thấy gò má bị đau rát, cô ta mới phản ứng kịp, đứng dậy giơ tay lên định tát lại Ảnh tử. Ảnh tử nhanh như tia chớp ra tay tóm lấy cổ của Lý Tiểu Thi xách cô ta lên, cho đến khi cô ta bị ngộp thở, gương mặt tím tái đi, mới quăng Lý Tiểu Thi nằm xoài ở trên đất.

Vũ Thiên vỗ vỗ phía sau lưng của hai đứa trẻ, nhẹ nhàng nói: "Đi theo chú nào."

Cố Bối Bối lau chùi vết nước mắt ở trên mặt, cùng với Cố Bảo Bảo túm lấy ống quần của Vũ Thiên đi đến Lý Tiểu Thi trước mặt, vẻ mặt quật cường xem nhìn Lý Tiểu Thi đang ho khụ khụ mãi không thôi.

Vũ Thiên lạnh mặt nhìn người phụ nữ tóc tai bù xù nằm phủ phục ở trên mặt đất, nói đầy vẻ chán ghét: "Cút khỏi nơi này cho tôi, nếu như còn để cho tôi biết được cô tiếp tục ức hiếp bọn trẻ nữa, tôi sẽ cho cô chết luôn!"



Lý Tiểu Thi bị sát khí phát ra từ cả người Vũ Thiên hù sợ, vội vã bỏ chạy biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Mọi người thấy mọi chuyện đã được giải quyết xong xuôi, cũng đều ào ào tản đi. Chỉ là trong lòng mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, người đàn ông kia thật đẹp trai, thế nhưng thủ đoạn lại tàn nhẫn như thế.

Cố Bối Bối kéo kéo ống quần của Vũ Thiên. Vũ Thiên hiểu ý, ngồi xổm người xuống nhìn Cố Bối Bối.

"Chúng cháu có ba ba. Mẹ cháu nói ba của chúng cháu là người cha tốt nhất trên toàn thế giới này!" Cố Bối Bối quật cường nói xong, Cố Bảo Bảo xoa gò má đang đau nhức, ánh mắt còn đang đỏ bừng, cũng gật gật đầu.

Vũ Thiên đau lòng ôm hai đứa trẻ, cảm thấy chua xót không thôi. Nếu như là hai đứa trẻ này mà là con của anh, anh tuyệt đối không nỡ để người khác động đến một cọng lông tơ nào của bọn trẻ. Nếu bọn trẻ. . . Thế nhưng mà, vợ và con của anh, hiện tại đang còn ở nơi nào?

"Chú, " Cố Bảo Bảo tâm tư mẫn cảm, cảm nhận được sự đau thương trong lòng của Vũ Thiên, vội vàng vuốt tóc của anh nói như trấn an, "Chúng cháu không bị làm sao đâu ạ, chú không cần phải khổ sở."

Vũ Thiên lắc lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Chú không có việc gì, ngược lại là các cháu đã phải chịu uất ức rồi."

Cố Bảo Bảo cắn răng ra vẻ không có chuyện gì, nói: "Rất nhiều người đều nói chúng cháu như vậy, mẹ cháu nói, có thói quen như vậy thì tốt rồi. Hơn nữa ba của chúng cháu sẽ đến đón chúng cháu. Chờ ba của chúng cháu tới đón chúng cháu rồi, người xấu cũng sẽ không dám bắt nạt chúng cháu và mẹ nữa đâu!"

Vũ Thiên trong lòng đầy bức xúc. Hóa ra, hai đứa trẻ này luôn luôn bị mọi người chê trách. Vũ Thiên dịu dàng nói: "Không có việc gì, về sau này chú sẽ bảo vệ các cháu."

Cố Bối Bối ôm chặt lấy cổ của Vũ Thiên, nhỏ giọng nói: "Chú là người tốt, chúng cháu mỗi ngày đều vui chơi ở chỗ này thôi. Nếu như chú nhớ đến bảo bối, thì có thể đến đây để thăm chúng cháu."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play