Nhà họ Vũ lúc này đang trong cảnh gà bay chó sủa, còn nhà họ Mục cũng là một mảnh mây đen u ám. Ông cụ Mục mới đầu bị
những bằng chứng "Sự thật", có căn cứ kia làm cho tức giận đến mức thiếu chút nữa là chảy máu não. Thế nhưng mà khi ông cụ quay đầu lại suy nghĩ một chút, liền thấy chuyện này có chút quá mức bị đột ngột, đồng thời
cũng có trăm ngàn chỗ sơ hở. Mục Vũ Phi vốn là xuất thân con nhà thế
gia, nếu như cô mà sớm tư thông cùng với Phương Gián, thì căn bản là sẽ
không cần thiết phải gả tiến vào nhà họ Vũ rồi. Cho dù là sau này lưỡng
tình tương duyệt (*), căn cứ vào cô tính tình yêu ghét rõ ràng của Mục
Vũ Phi, cũng nhất định là sẽ không chịu ủy thân mình cho Vũ Thiên. Tất
nhiên cô sẽ làm rõ ràng hết thảy sau đó sẽ xa chạy cao bay cùng với
Phương Gián. Loại hành vi thực hiện dùng ly miêu hoán thái tử này rất
không giống với cá tính và cách làm của Mục Vũ Phi. Thế nhưng mà, những
tin tức mà bọn họ đã lấy được lại đều là, Mục Vũ Phi đã thừa nhận đây
hết thảy chuyện này đều là sự thật. Do đó đã làm cho bọn họ không thể
nào cãi lại được.
(*) Lưỡng tình tương duyệt: Câu thành ngữ, chỉ hai bên đều có tình cảm với nhau.
Thời điểm Vũ Thiên đi đến nhà họ Mục, ánh mắt của nhà họ Mục trên trên dưới
dưới đều nhìn anh với vẻ tối nghĩa không rõ, có rõ ràng là có sự xa
cách.
Vũ Thiên ngồi vào chỗ đối diện với ông cụ Mục, nói đầy vẻ áy náy: "Ông nội, cháu không thể chăm sóc tốt được cho Phi Phi, đã
khiến cho cô ấy phải chịu uất ức rồi."
Mẹ Mục nghe thấyc Vũ
Thiên biện bạch cho con gái mình như vậy, rốt cục không thể nào nén nhịn được nữa, liền gục đầu vào trên người của cha Mục, khóc rống lên. Bà
vốn dĩ chính là không đồng ý gả Mục Vũ Phi tiến vào nhà họ Vũ. Dù sao
nhà họ Vũ là một gia đình lớn, có nhiều người, lòng người luôn khó
lường, mà con gái của bà lại vẫn còn quá trẻ tuổi, đồng thời cũng quá
mức mềm lòng, chỉ sợ chưa thể nào tự bảo vệ mình ở trong gia đình hào
môn như vậy. Vừa nghĩ tới con gái đã phải nhận lấy sự uất ức như vậy,
trái tim của mẹ Mục giống như đã bị tan nát rồi.
Mục Vũ Lam
vốn dĩ chính là đè nén tức giận. Lúc này nghe biết được em gái của mình
là trong sạch, liền hận dữ dội. Anh liền vung một quyền lên hướng về
phía Vũ Thiên. Mục Vũ Lam níu chặt lấy cổ áo của Vũ Thiên rống giận:
"Lúc ban đầu cậu đã đồng ý với tôi như thế nào hả? Cậu đã nói với tôi đã đồng ý với người nhà chúng tôi như thế nào chứ? Không phải là cậu đã
nói con bé sẽ không phải chịu sự ức hiếp của người khác, cho dù đó là
người trong nhà họ Vũ của cậu hay sao?"
"Đủ rồi!" Ông cụ Mục quát lên một tiếng, vẫy tay ý bảo Mục Vũ Lam không nên qua kích động.
Ông cụ lạnh mặt nói: "Ta giao con bé cho cháu, vậy mà cháu đó, lại không có chịu chăm sóc tốt cho con bé như vậy."
Vũ Thiên không nói biện giải cho mình. Anh chính là rũ mắt xuống, yên lặng không nói một câu nào.
Ông cụ Mục nhìn hai mắt của Vũ Thiên đều là tơ máu, bộ dáng mỏi mệt không
dám, hiển nhiên là thật lâu rồi cũng chưa từng được nghỉ ngơi cho tốt,
biểu cảm của ông cụ Mục không khỏi dịu lại. Mục Vũ Phi là vợ của Vũ
Thiên, trong bụng là con của anh, mẹ con Mục Vũ Phi mất tích như vậy, Vũ Thiên cũng không tốt hơn người khác.
"Nói đi nói lại, tại sao lại xảy ra chuyện như thế này vậy?." Ông cụ Mục hỏi vẻ lạnh nhạt.
Vũ Thiên gật gật đầu, nói về những chuyện đã trải qua. Ông cụ Mục nghe
xong liền nhíu mày. Hết thảy những chuyện này, hiện tại cũng có thể nói
là đã thông tỏ rồi. Mục Vũ Phi từ nhỏ đã bị loại đồng cảm nhàm chán này
liên lụy đến trái tim, còn luôn nắm lấy trách nhiệm không phải là của
mình đổ lên trên người mình. Nếu cô có thể cường thế làm tổn thương
người kia để bảo toàn cho bản thân mình, như vậy cũng sẽ không sinh ra
việc như thế này. Mà nếu như vậy, cô cũng đã không phải là Mục Vũ Phi
nữa rồi.
Ông cụ Mục than dài một tiếng, có chút không thể không nề hà hỏi: "Vậy bây giờ cháu dự định làm thế nào đây?"
Vũ Thiên nói vẻ đầy kiên định: "Mục Vũ Phi là vợ của cháu, tất nhiên là sẽ phải trở về. Hiện tại nhà họ Vũ không thích hợp với cô ấy, cho nên,
cháu quyết định ra ở riêng."
Ông cụ Mục nhìn Vũ Thiên vẻ có
chút khó tin được! Nhà họ Vũ trên dưới có nhiều người như vậy, việc ở
riêng này, đối với sản nghiệp của nhà họ Vũ sẽ là phải thương gân động
cốt! Ông cụ Vũ kia sẽ bỏ qua hay sao?
Vũ Thiên biết ông cụ
Mục đang hoang mang, liền nói giải thích: "Tuy rằng đại bộ phận sản
nghiệp của nhà họ Vũ là do ông nội của cháu một mình nắm giữ. Nhưng mà
việc nắm giữ này của ông nội cháu dù sao cũng không được vững vàng, khó
tránh khỏi sẽ có người có chút tâm tư không nên có. Vũ Phượng Kiều kia
bất quá chính là giống như chim đầu đàn, khó tránh khỏi về sau sẽ có Vũ
Phượng Kiều thứ hai, thứ ba nữa xuất hiện. Cháu đã tạo cho Phi Phi một
nơi ở an ổn. Chuyện ở riêng là điều không tránh khỏi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT