Vũ Thiên nhíu mày. Theo như hiểu biết của anh đối Mục Vũ Phi, thì đúng
là Mục Vũ Phi đã hiểu lầm rồi. Xem ra, hai người bọn họ tất yếu có
chuyện cần phải nói với nhau rồi.
Chị dâu thứ tư thấy Mục Vũ Phi đã đi tới, vội vã kéo cô ngồi xuống ở trên ghế, nâng tay liền cầm lấy chân của cô.
"Chị dâu, nhẹ một chút, em bị đau." Mục Vũ Phi hữu khí vô lực nói.
" Thời điểm mang thai chân ai cũng đều sẽ bị phù thũng như vậy! Chỉ là em có chút nghiêm trọng hơn, không có việc gì tìm người xoa bóp." Chị dâu
thứ tư có chút đau lòng, nhẹ bớt sức tay của mình.
Mục Vũ
Phi chỉ cười cười, tỏ vẻ như không có gì quan trọng. Cô nói với ai được
đây? Bản thân cô đây là lần đầu tiên mang thai, những chuyện mà cô không biết thì nhiều lắm. Ngay cả đến việc đi khám ở bệnh viện, cô nghe nhưng cũng không hiểu được thuật ngữ của bác sĩ. Ngay từ lần đầu liền cô cũng không nhớ được. Nói với Vũ Thiên sao? Anh hiện tại còn đang bận bịu như thế, nói với anh, thà rằng là không nói.
Chị dâu thứ tư
nhìn cái bộ dạng đầy vẻ cô đơn của Mục Vũ Phi, trong lòng nhói đau một
hồi. Chị không nhịn được mà nói an ủi Mục Vũ Phi: "Đàn ông ấy mà, đều là những người cộc cằn thô lỗ cả thôi, em cũng chớ để ý."
Mục
Vũ Phi chua sót không nói ra lời, là người cộc cằn thô lỗ sao? Tốt lắm,
thật sự tốt lắm. Vốn dĩ Mục Vũ Phi đã không có ý định nói chuyện này
cùng với Vũ Thiên. Vì dù sao chính là cô đã đơn phương cho rằng, Khang
Từ là một cô gái không có hảo ý. Thế nhưng mà Vũ Thiên lại cảm thấy, đây là chuyện bịa đặt hoàn toàn, nói để làm chi? Để cho mình bị ngột ngạt
sao? Hiện tại, cô cũng bởi vì đứa nhỏ, cũng phải bảo trì tâm tính bình
thản nữa.
Ngay đúng thời điểm tâm tình của Mục Vũ Phi đã có
chút thư thái trở lại, thì Khang Từ đã đi tới. Mục Vũ Phi nhìn nhìn
quanh chỗ mình ngồi. Bọn họ đang ở trong góc, đây chính là một nơi có
thể nói chuyện rất tốt. Mục Vũ Phi hướng về phía chị dâu thứ tư gật gật
đầu, ý bảo chị hãy để cho các cô một không gian để trò chuyện. Chị dâu
thứ tư hiểu ý, lôi kéo Tiểu Mập Mạp đi đốt pháo hoa chơi.
Khang Từ cười ngồi xuống, vẻ rất là hiền lành đánh giá bụng của Mục Vũ Phi.
Mục Vũ Phi bắt giữ được một ánh nhìn thâm độc âm hiểm trong ánh mắt của
cô ta, không nén nhịn được liền cười khẽ một tiếng.
"Cô muốn nói cái gì thì nói đi. Ở đây chỉ có hai người chúng ta mà thôi, không
cần mang theo cái mặt nạ hòa nhã lương thiện để lừa gạt mọi người nữa."
Biểu cảm của Khang Từ không hề thay đổi, xem như chấp nhận lời nói này của
Mục Vũ Phi. Khang Từ nhàn nhạt nói: "Tôi và Vũ Thiên quen biết nhau từ
lúc còn học cao trung ở quân khu, hai nhà chúng tôi có mối quan hệ sâu
xa thắm thiết. . ."
Mục Vũ Phi thở dài, đột nhiên lạnh mặt,
giọng nói đầy sự lạnh lùng: "Nói vào điểm chính đi! Bằng không tôi thật
sự không cam đoan được rằng, tôi còn có thể tiếp tục nghe nữa đâu!"
Khang Từ sửng sốt, không nghĩ tới Mục Vũ Phi lại có thể nói thẳng vào vấn đề
như vậy. Cô ta ôm lấy khóe môi cười lạnh, nói: "Cô không thấy là tính
cách của hai chúng ta rất giống nhau hay sao? Cô bất quá chỉ là lúc tôi
không có ở đây, đã trở thành vật thay thế hay sao. Những gì đã thuộc về
của tôi, tôi đây sẽ lấy lại từng thứ từng thứ một!"
Mục Vũ Phi sờ sờ lên cằm gật gật đầu, cô cảm thấy cực kỳ đáng tin.
Khang Từ đột nhiên ra vẻ áy náy, nói câu xin lỗi, rồi sau đó đứng dậy, hướng
về phía người ở sau lưng Mục Vũ Phi, nhún nhún vai. Mục Vũ Phi vươn tay
gõ có tiết tấu lên cái bàn. Cô không cần quay đầu lại cũng đã có thể
biết được, người đang đứng ở phía sau cô là ai.
Vũ Thiên cau mày ngồi vào ở vị trí mà Khang Từ đã từng ngồi. Khang Từ đưa lưng về
phía Vũ Thiên, hướng về phía Mục Vũ Phi mỉm cười, lộ ra một nụ cười quỷ
dị rồi mới rời đi. Đến đúng lắm !
Mục Vũ Phi ôm hai tay dựa
vào lưng ghế, sắc mặt thật dọa người. Cô mất hứng chính là bị mất hứng,
không cần thiết phải che giấu cái gì đối với Vũ Thiên.
"Phi
Phi, không cần thiết phải với ôm lấy địch ý đối với Khang Từ như vậy!
Hai người bọn anh chỉ là bạn tốt của nhau thôi." Vũ Thiên kiên nhẫn giải thích, "Cô ấy đối với anh là có ơn cứu mạng. Anh hi vọng quan hệ giữa
hai người có thể tốt hơn một chút.
"Anh tin em nhiều hơn, hay là tin cái cô Khang Từ kia nhiều hơn vậy?" Mục Vũ Phi cười hỏi.
Vũ Thiên trầm mặc, Khang Từ và anh đã quen biết với nhau từ lâu rồi. Cô ấy cũng vẫn luôn luôn không có chút suy nghĩ nào không an phận. Hơn nữa
vừa rồi Khang Từ còn chủ động nói muốn đến để giải thích cùng với Mục Vũ Phi. Kết quả là gặp Mục Vũ Phi một chút thì xanh mặt. Mục Vũ Phi híp
mắt lại nhìn Vũ Thiên, trong lòng nổi lên một hồi lạnh lẽo. Cô vốn dĩ
không nên hỏi anh như vậy. Mục Vũ Phi thực sự rất muốn hỏi Vũ Thiên xem, chuyện này có liên quan đến cô như thế nào. Cô muốn hỏi anh, vì sao cô
gái Khang Từ kia lại muốn nói cho cô biết, Mục Vũ Phi cô chỉ là thế
thân. Thế nhưng mà, Vũ Thiên vừa mới mở miệng ra nói, liền đã trách cứ
cô, làm cho cô không còn tâm tình nào để hỏi anh thêm cái gì nữa rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT