"Em gái à, lâu lắm rồi không gặp nhau nhỉ!" Lâm Uyển thân thiết chào hỏi Mục Vũ Phi, nhưng không có ý tứ đứng dậy.

Mục Vũ Phi theo thái độ của Lâm Uyển cũng hiểu ra được vài phần. Xem ra Vương Doãn Đức cho cô ta chỗ dựa, làm cho cô ta cảm thấy có thể không cần phải kiêng nể gì nữa rồi. Nhưng Mục Vũ Phi vẫn nói ra miệng, hỏi lại: "Chị Lâm đã tới thành phố A khi nào vậy? Cũng không nói một tiếng với người em gái này, để cho tôi đi nghênh đón, giúp chị tẩy bụi trần đón gió một chút?"

"Ha ha! Tôi cũng tới đây từ mấy ngày hôm trước rồi. Nhà Doãn Đức vốn dĩ là chỗ quen biết với nhà tôi, cho nên không cần phải phiền toái đến em gái." Lâm Uyển dứt lời lại hướng về phía Vũ Thiên, cười nói, "Anh trai Vũ à, gần đây thế nào mà nhìn có vẻ lại gầy đi như thế?"

Vũ Thiên thập phần không nể mặt. Anh chỉ làm như không nghe thấy, một lòng đều dồn vào trên người Mục Vũ Phi.

Lâm Uyển có chút xấu hổ, cười gượng hai tiếng lại nói với Mục Vũ Phi: "Em gái là người đang có mang, đi ra ngoài sợ là có chút bất tiện đi?"

Mục Vũ Phi gật gật đầu, cười duyên một tiếng, lại có chút không thể không nề hà, nói: "Đúng như vậy đó! Hai ông nội của tôi giám sát rất chặt chẽ cái bụng này bụng của tôi, hai ông đã hạ quân lệnh yêu cầu tôi phải chú ý tĩnh dưỡng cho tốt."

Chỉ cần một thủ đoạn mềm dẻo này đã chọc cho trái tim của Lâm Uyển sinh đau. Lời nói này của Mục Vũ Phi tương đương nói cho Lâm Uyển biết, ngay cả việc cô ta quay lại nơi này cũng không cần thiết, Mục Vũ Phi cô ở nhà họ Vũ cực kỳ được sủng ái.

Vương Doãn Đức thấy Lâm Uyển phải chịu cảnh buồn bực, căn bản liền không phải là đối thủ của Mục Vũ Phi, vội vàng hắng giọng khụ lên một tiếng, bưng ly rượu lên nói với Mục Vũ Phi: "Trước kia tôi cũng đã muốn làm quen với em dâu, chỉ là không có cơ hội. Tôi xin cạn ly trước để tỏ lòng ngưỡng mộ, tỏ ý có chút xin lỗi."



"Phi Phi đang có mang, không nên uống rượu." Vũ Thiên nhìn Mục Vũ Phi giơ ly rượu lên, nhìn sâu Vương Doãn Đức một cái thật sâu, "Chúng ta cũng là chỗ giao tình với nhau nhiều năm như vậy, anh hẳn cũng đã biết tính tình của tôi rồi. Tôi từ trước đến nay không thích nói chuyện làm ăn ở trên bàn rượu."

Vương Doãn Đức chấp nhận sâu sắc, gật gật đầu. Anh vốn là muốn hợp tác với nhà họ Vũ để khai triển việc kinh doanh trò chơi ở nước Mĩ. Nhưng lại không ngờ rằng Vũ Thiên đã nhìn thấu, còn nhanh chân nói trước. Gần đây Lý Ngọc Thục ở nơi này mới được Vương Doãn Đức cưng chìu, vài ngày lại thổi gió thoảng bên gối, nói em gái mình đã bị Mục Vũ Phi kia làm cho phải chịu uất ức. Vương Doãn Đức anh dù gì cũng là quyền quý ở thành phố A này, đương nhiên là không chịu để cho người của chính mình bị người ức hiếp nhục mạ rồi. Bất quá xét thấy Mục Vũ Phi là vợ của Vũ Thiên, Vương Doãn Đức cũng không còn ý nghĩ rằng sẽ làm cho Mục Vũ Phi phải trải qua khó khăn nữa. Bất quá, nhìn mức độ quan tâm của Vũ Thiên đối với Mục Vũ Phi, anh ngược lại đã có sự suy nghĩ cân nhắc mới, suy xét xem bản thân mình phải làm như thế nào thì mới có thể thích hợp.

"Ông xã à, không làm chậm trễ việc anh và anh Doãn Đức đây nói chuyện làm ăn." Mục Vũ Phi cười ngọt ngào. Nụ cười này làm cho trái tim của cả nhóm mày râu đang ở đây phải nhộn nhạo. Mục Vũ Phi vốn là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, nụ cười kia để lộ ra một chút ngượng ngùng lại càng lộ ra vẻ khuynh quốc khuynh thành.

Khóe miệng của Âu Văn Phú co giật! Cô nhóc này thật đúng là một người có sức lý giải phi thường tốt, Mục Vũ Phi này chính là một ác ma! Cô cười càng xán lạn thì càng nói lên cô đang cực kỳ tức giận. Trong lòng chính là đang tìm cách tính kế người khác thế nào.

"Anh Doãn Đức bạn anh đã đánh giá rất cao đối với em rồi đó!" Mục Vũ Phi trịnh trọng nói lời nói hay với Vũ Thiên ở ngay trước mặt Vương Doãn Đức, phảng phất như là đang hóa giải bầu không khí lúng túng giữa hai người.

Vũ Thiên tỏ vẻ khó hiểu. Mục Vũ Phi kinh ngạc hỏi: "Anh đã quên rồi sao? Lần trước đó, cô em gái nhà họ Lý kia không phải đã nói đó sao. Cô ấy nói anh rể, cũng chính là anh Doãn Đức đây, thường xuyên đàm luận với bạn bè của anh ấy về dung mạo diễm lệ, dáng người nóng bỏng của em đó!"

Vũ Thiên nhướng mắt một cái, ánh mắt như lưỡi dao cạo hướng về phía Vương Doãn Đức, nhìn anh ta đang trực tiếp đổ mồ hôi lạnh. Vương Doãn Đức cũng không phải là người ngu. Nếu như Mục Vũ Phi đã dám nói ra lời này, mặc kệ là có sự khuyếch đại hay không, đương nhiên là Lý Ngọc Nhiêu kia đã từng nói ra chút chuyện gì đó rồi ! Mình ở sau lưng của anh em mà lại đàm luận về vợ của người anh em đó, hiện tại cho dù Vũ Thiên có đánh anh, thì Vương Doãn Đức anh cũng chưa có chỗ ngồi để nói rõ lí lẽ là khác!

Vương Doãn Đức trừng mắt nhìn Lý Ngọc Thục, nói cảnh cáo: "Hãy bảo với em gái của cô, đừng có ở sau lưng mà nói loạn ngôn xuyên tạc, đừng có ăn không nói thành có!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play