Gần đây tâm tình của Mục Vũ Phi liền tương đối không được ổn lắm, làm
cho những người khác cũng phải chịu tai họa liên quan. Đây là bởi vì mỗi lúc trời tối cô đều phải nhìn mỹ nam đi tắm một hồi, sau đó lại còn bị
người ta ôm ấp một cái thật là nồng nhiệt, thật là nóng bỏng! Bạch Hiểu
Hiểu tổng kết lại một câu thật sâu sắc và xác thực, đây chính là điển
hình của việc dục vọng chưa được thỏa mãn!
TAT Mục Vũ Phi khóc ròng! Đây không tính là biến tướng của sự chân thật đấy chứ, hả ?
Còn có một chuyện nữa khiến cho Mục Vũ Phi cảm thấy thật khó hiểu. Chính là gần đây có mấy nữ sinh thường dùng ánh mắt nhìn tương đối lạnh lùng đối với cô. Mỗi khi nhìn thấy cô, bọn họ liền xoay người rời đi, mắt mũi
lại còn không ngừng trợn trắng lên nữa.
Ở trong văn phòng của Hội học sinh, Mục Vũ Phi liền hỏi Thượng Duyên nguyên nhân của hiện tượng này.
"Nữ sinh trong trường trở mặt xem thường cậu có dáng người như thế nào?" Thượng Duyên hỏi.
"Tớ không nhớ rõ, chỉ biết tóc cực kỳ ngắn, mông rất lớn." Mục Vũ Phi gãi đầu nhớ lại.
Lương Ngọc Phi và Phương Gián đang uống nước trà, đều phun hết cả ra ngoài.
Bọn họ cảm khái, thật là một người xuyên thấu qua sự vật, hiện tượng,
trực tiếp xem bản chất mà!
"Không chừng là người nào đó ái mộ Vũ Thiên rồi." Thượng Duyên phận tích nói.
Lúc này, cánh cửa văn phòng liền bị đẩy ra. Người đi vào chính là một người nữ sinh. Mọi người liền chăm chú nhìn lại, mái tóc ngắn ngủn, cái mông
rất lớn. . .
Lương Ngọc Phi và Phương Gián bị nội thương
rồi. Bọn họ khinh bỉ bản thân mình thật sâu. Không thể ngờ là Mục Vũ Phi lại nói đúng như vậy, bên trong lòng hò hét không nhìn người như vậy!
"Đây là Hoa Nhu, sinh viên đại học năm 3, khoa máy tính. Là cô ta phải không?" Thượng Duyên nhỏ giọng hỏi.
Mục Vũ Phi lần đầu tiên đánh giá thật cẩn thận cô gái này một chút. Mái tóc ngắn xinh đẹp, khuôn mặt tròn trịa thật đáng yêu, dáng người nhỏ nhắn
xinh xắn, cùng cái mông rất lớn.
Mục Vũ Phi không phải người ngu. Cô hồi tưởng lại một chút những lời mà Thượng Duyên đã nói..., cô
cho rằng tình huống cơ bản cũng là như vậy.
"Xin hỏi bạn đến đây có chuyện gì sao?" Lương Ngọc Phi run giọng hỏi.
"Tôi tới để phỏng vấn." Ánh mắt sắc bén của Hoa Nhu nhìn về hướng Mục Vũ Phi.
Lương Ngọc Phi cảm giác tâm can (tim gan) của mình đều bị hù dọa sắp nhảy
vọt ra khỏi ngực rồi. Anh nhìn nhìn Mục Vũ Phi vẫn còn đang lạnh nhạt
uống trà, lại nhìn một cái sang phía Phương Gián đang giả vờ ngủ kia.
Lương Ngọc Phi chảy nước mắt tiếp tục hỏi.
"Vậy thì. . . Bạn tới nơi này muốn thử vào chức vị (chức vụ vị trí) gì?"
Hoa Nhu tiếp tục nhìn Mục Vũ Phi, ánh mắt gần như phát ra ngọn lửa rồi. Cô
ta nói gằn ra từng chữ: "Ban tuyên truyền, chức vị trưởng ban."
Lương Ngọc Phi hóa đá rồi. . .
Thượng Duyên nhìn cái người trắng trợn không chút kiêng nể kia. Lại muốn đến
nơi này để đập phá sao! Sự phẫn nộ của cô liền nổi lên dữ dội, nhưng lại bị Mục Vũ Phi đè lại.
"Tôi có cần phải nể mặt cô hay không
đây nhỉ?" Mục Vũ Phi mềm mỏng, nhẹ nhàng cười, lại nói ra lời nói khiến
cho Hoa Nhu trợn mắt, há hốc mồm.
"Cô có cái gì năng lực để
đến đây thay thế chức vị của tôi? Có lẽ như cô đã nói, cô tự nhận là
vóc dáng của mình không tệ lắm? Cô có mang lý lịch sơ lược của mình đến
đây hay không? Trước kia cô đã từng đảm nhiệm qua chức vụ gì hay chưa?
Cô chỉ đến đây nói suông như vậy thôi, liền đã nghĩ tôi phải nhường lại vị trí này cho cô, để cô làm hay sao? Cô có khả năng thể dục tốt, hay
là học giỏi, hoặc là có năng khiếu về văn nghệ gì hay không? Hay là cô
có thể đánh nhau, có thể thu phục được quần chúng? Hay là cô cảm thấy
bản thân mình có vóc dáng đặc biệt xuất chúng, dùng tướng mạo thì sẽ có
thể làm tốt công việc của mình?"
Liên tiếp mấy vấn đề đưa
ra, đã khiến cho Hoa Nhu giống như là bị một tảng đá đè nặng lên ngực
vậy. Cô ta kinh ngạc, đến nửa câu cũng nói không nên lời. Lương Ngọc Phi âm thầm kêu lên câu thật là tuyệt vời! Nữ lưu manh kia rốt cục đã học
được phương pháp dùng văn minh để giải quyết vấn đề rồi. Nhất là câu hỏi kia "Có phải cô cảm thấy bản thân mình có vóc dáng đặc biệt xuất chúng… " quả thực chính là giết người không thấy máu, điên cuồng quạt vào
miệng của Hoa Nhu. Chẳng nhẽ Hoa Nhu lại sẽ đáp lại là đúng như vậy, ở
ngay trước mặt hoa hậu giảng đường số 1 - Thượng Duyên, lẫn trước mặt
hoa hậu giảng đường số 2 - Mục Vũ Phi hay sao? Việc này không phải chính là bị người khác tát vào mặt, là bản thân tự làm xấu mình hay sao!
"Còn nữa, nếu như cô mơ ước đến người đàn ông của tôi, cô vẫn nên đường
đường chính chính dùng thủ đoạn để mà cạnh tranh đi, đừng có ở chỗ này
làm bẩn mắt tôi nữa. Nếu như cô có thể quyến rũ được người đàn ông của
tôi, liền sẽ không phải chờ đến ba năm, khi anh ấy hiện tại đang cùng
với tôi. Bản thân mình đã không có năng lực, lại còn muốn chạy đến trước mặt tôi chỉ tay ra oai như vậy hay sao? Cô lấy thân phận gì mà muốn chỉ tay ra oai đối với tôi kia chứ? Chạy đến trước mặt bạn gái của Vũ Thiên chỉ tay ra oai sao? A, nói ra sợ là nghe sẽ cảm thấy rất êm tai đấy
nhỉ!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT