Không đợi Mục Vũ Phi nói xong, Vũ Phượng Kiều liền hung hăng đập phá
luôn một tách trà ngắt lời cô, lời nói càng tỏ ra ác độc: "Tao đang nói
chuyện với mày hay sao, hả? Mày là cái thá gì mà xen mồm vào ở đây? !
Chữa khỏi chân cho con trai tao sao? Mày lấy cái gì để mà chữa trị đây?
Tại sao mày không đánh gãy chân của mày đi, để mà bồi thường cho chân
của con trai tao? !"
Vũ Thiên cực kỳ tức giận, vừa định nói
chuyện thì lại bị Mục Vũ Phi ngăn lại. Mục Vũ Phi đứng lên cũng phủi tay đập vỡ một cái tách trà kêu lên: "Cô cô khi nói chuyện, phiền toái hãy
chú ý một chút! Tôi là cái thá gì ấy hả? Tôi đã được gả cho Vũ Thiên,
chính là danh xứng với thực, là thiếu phu nhân của nhà họ Vũ này! Cô cô
nói ra ý tứ này, nghĩa là đang còn trông cậy vào việc tôi và Vũ Thiên có thể ly hôn với nhau, đúng không? Tôi được gả tiến vào nhà họ Vũ một
ngày, sống liền là người của nhà họ Vũ, chết là quỷ của nhà họ Vũ!"
Mục Vũ Phi lạnh lùng nhìn Vũ Phượng Kiều. Người này chính là muốn khinh
thường, nhục mạ cô tuổi còn nhỏ. Thế nhưng mà, cái kiểu khóc lóc om sòm
như thế này, là phụ nữ thì ai cũng đều biết, chỉ có điều là chẳng phân
biệt được lữa tuổi.
Vũ Phượng Kiều bị Mục Vũ Phi chọc tức,
cả người phát run, xông lên định sẽ đánh tát cho cô một cái tát. Mục Vũ
Phi ngược lại giơ tay lên, liền nắm giữ lấy cổ tay của Vũ Phượng Kiều,
ghé vào ở bên tai bà ta, thì thầm nói: "Cô cô không phải là đã quên mất
rồi đấy chứ, ông nội của tôi chính là quân nhân. Mà đã là đứa con của
quân nhân, công phu quyền cước đương nhiên cũng sẽ không thể kém đi chút nào. Nếu như cô cô cố ý muốn phân cao thấp với tôi, tôi cũng không ngại để cho dượng được xoá tên khỏi công ty của nhà họ Vũ đâu, dù sao bây
giờ là tôi cũng đang cầm quyền. Đến lúc đó cô cô ở nhà của dượng sợ là
sẽ không còn địa vị gì nữa rồi."
Vũ Phượng Kiều cắn răng bỏ
tay của Mục Vũ Phi xuống. Nếu như Mục Vũ Phi thực sự làm như vậy, như
vậy ông xã nhà mình từ nay về sau nhất định sẽ không nghe thấy không để ý đến mình nữa, thậm chí sẽ còn tìm cơ hội để nâng đỡ cho tiểu tam cũng
nên.
Mẹ Vũ thấy hai người giương cung bạt kiếm như vậy,
không khỏi sinh ra một chút cảm khái. Bản thân bà khi vào cửa nhà họ Vũ
này, cũng là khi tuổi còn trẻ như vậy. Chính cô em chồng này đã gây cho
mình không ít sự ngáng chận, gây khó xử cho bản thân khắp nơi. Vài lần
bà cũng đã phải âm thầm rơi lệ, thế nhưng mà vẫn không có biện pháp nào. Hôm nay nhìn thấy như vậy, đối đãi với người khác như thế, quả nhiên là muốn sử dụng chút thủ đoạn của người đàn bà chanh chua.
Vũ
Thiên khoát tay ý bảo Phương Gián đưa tư liệu cho ông cụ Vũ, sau đó cười lạnh hỏi Vũ Phượng Kiều: "Cô cô, chuyện bây giờ cũng đã như vậy rồi,
nhà chúng ta phải giải quyết như thế nào thì ngài mới có thể vừa lòng
đây?"
Vũ Phượng Kiều hung tợn nhìn Mục Vũ Phi, nghiến răng
nghiến lợi nói: "Nếu là cô ta đã làm hại con của ta bị phế đi mất một
chân, cô ta cũng nên bồi thường và cũng phải trả giá thật nhiều! "
"Vậy cô cô cảm thấy bồi thường thế nào mới là tốt nhất?" Mục Vũ Phi ung dung hỏi.
Vũ Phượng Kiều lúc này tâm tình đã bình phục lại được một chút rồi. Trong
con ngươi liền lóe lên ánh mắt tính kế. Bà ta đã khóc rống ở đây lâu như vậy, thứ nhất là chuyện của con trai đã làm cho bà ta triệt để phẫn nộ
rồi, thứ hai là trông cậy vào ông xã của bản thân thì chắc chắn là không trông cậy gì được vào rồi. Bà nên vì con trai mà mưu tính con đường ra
cho con trai mình.
"Con trai của cô hiện tại đã bị tàn phế
rồi. Mục Vũ Phi tất nhiên sẽ phải chịu nhận trách nhiệm! Thời gian
trước, không phải là cháu đã tiếp nhận mảnh đất trong khu đang quy hoạch kia hay sao? Giao cho con trai cô là được rồi!"
Mọi người ồ lên, hóa ra là muốn chờ đợi chuyện này đây.
Mục Vũ Phi cười lạnh ra tiếng, "Cô cô tính toán thật là chu toàn quá nhỉ!
Bất quá cô cô có thể tưởng tượng được hay không, con trai của ngài bất
quá là người khác họ, muốn dùng thân phận gì để mà quản lý sản nghiệp
của nhà họ Vũ, đòi được có cổ phần công ty của nhà họ Vũ đây?"
Vũ Phượng Kiều ngạc nhiên. Bà vẫn luôn luôn thường nghĩ rằng sản nghiệp
này Mục Vũ Phi chỉ là có danh nghĩa, cho nên mới trắng trợn, không chút
kiếng nể gì mà nói ra lời thỉnh cầu, không nghĩ tới cũng không ở trong
vòng mà bà tính kế. Bất quá Vũ Phượng Kiều đến là cũng có sự chuẩn bị
rồi. Một kế này bất thành thì lại bày ra một kế khác là được. Vũ Phượng
Kiều hừ lạnh một tiếng, nhìn Mục Vũ Phi vẻ đầy khinh miệt, nói: "Cô đang ở nhà họ Vũ mới được mấy ngày nay, cầm bao nhiêu ưu việt, chiếm bao
nhiêu tiền, nhét vào trong hầu bao của bản thân, đừng cho là chúng tôi
không biết? Dưới danh nghĩa của cô, không phải là còn có một công ty trò chơi đó sao?"
Mục Vũ Phi nghe thấy vậy, ngoài dự đoán của
mọi người, lại đập vỡ tiếp một cái cốc nữa. Cô nói vẻ đầy châm biếm: "Cô cô nói chuyện gì cũng cần phải dựa vào chứng cớ mới được! Trước mặt
nhiều người như vậy, Mục Vũ Phi tôi đây liền nói luôn ở chỗ này! Nếu như ai cho là tôi đã tham ô tiền của nha fhoj Vũ này, thì có thể đi điều
tra! Tôi đây làm việc luôn luôn ngay thẳng chính trực! Còn nữa, cái công ty trò chơi kia là sính lễ của nhà họ Vũ và quà cưới của nhà họ Mục. Cô cô cho là tôi phải đưa lại cho con trai của cô cô là chuyện thích hợp
hay sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT