Thẩm Thư Vân một mình một người ngồi phòng khách, căn phòng to như vậy, hiện tại đã không phải nhà của anh nữa.

Kỳ thật anh rất muốn khóc, đã đến lúc này rồi, một giọt nước mắt chẳng rơi nổi, những giọt nước mắt nặng trĩu thực bủn xỉn đong đầy hốc mắt, làm hai mắt anh nóng lên, hơi sưng, nhưng vẫn không rơi là không rơi.

Dầu sao, đã là kẻ hơn ba mươi tuổi, sao có thể nói khóc là khóc đâu?

Thẩm Thư Vân thở dài, từ sô pha đứng lên, kéo lê từng bước nặng nề lên lâu —— phòng ngủ ở lầu hai, hiện tại, chính là lúc anh phải đem bỏ hết những đồ vật của mình, sau đó, rời khỏi ngôi nhà này.

Trên đời này bất luận là thứ gì, khi đã trải qua một kỉ niệm nào đấy, sẽ khiến con người t sinh tình cảm với nó, căn biệt thự này cũng thế, Thẩm Thư Vân mất rất nhiều tâm tư, để nó trở nên càng ấm áp, càng có “vị nhân tình”, cơ hồ mỗi một chi tiết đều do Thẩm Thư Vân thiết kế.

Thẩm Thư Vân đứng trong phòng ngủ chính, gian phòng ngủ tốn nhiều tâm tư nhất. Từ bức màn ấm áp phối màu tươi sáng, đến tấm thảm lông dê mềm mại kê đặt dưới sàn nhà cạnh giường, nhiều vô số, mỗi một chỗ chi tiết thêm vào đều tâm tình mong đợi của mình đặt vào đó vì Ninh Vãn, nhưng hiện tại anh phải đi, mấy thứ này không có cách nào mang đi, thậm chí khả năng sẽ để lại cho người tiếp theo cùng Ninh Vãn chung chăn gối. Thẩm Thư Vân chỉ cần tưởng tượng đến Ninh Vãn sẽ căn phòng ngủ này, trên chiếc giường rộng lớn này ôm chặt người khác, liền cảm thấy cả người đều đau.

Anh đi đến cửa sổ sát đất trước phòng ngủ chính, đem mành cửa kéo ra. Từ nơi này có thể nhìn thấy vườn hoa lớn trước biệt thự, hoa nơi đó, có chút là Thẩm Thư Vân tự mình trồng, cũng có một phần là Ninh Vãn với Thẩm Thư Vân cùng nhau trồng…… Khi đó bọn họ tân hôn mới vừa chuyển đến nơi này, Ninh Vãn mỗi cuối tuần giúp anh trồng hoa, ống quần kéo cao cao, phía dưới xỏ ủng cao su đen bóng, xa xa thoạt nhìn thật giống mấy người làm vườn. Thẩm Thư Vân ngay từ đầu trêu cợt tâm tư của cậu, ngồi một bên núp dưới dù lớn, uống nước ô mai ướp lạnh, nhìn Ninh Vãn vụng về xới đất, trồng trọt.

Ninh Vãn từ nhỏ đã là thiếu gia, đừng nói là trồng hoa mấy thứ này, kĩ thuật xới đất cơ bản cũng chưa làm qua, bởi vậy sử dụng lực lớn, đem mấy cây non Thẩm Thư Vân mới cấy quật ngã, Thẩm Thư Vân thấy vậy hô to gọi nhỏ, vội vàng chạy tới, từ trên tay Ninh Vãn đoạt lấy mấy chậu cây nho nhỏ mới bị tàn phá.

Ba năm đi qua, vườn hoa đã nở rộ, nhưng người lúc ấy giúp anh trồng hoa lại không còn nữa.

Thẩm Thư Vân thu hồi tầm mắt, lại bắt đầu tự giễu nghĩ, giờ này hồi tưởng lại thì có ích gì nữa đâu? Chua xót làm sao…… Ninh Vãn chỉ quay đầu vào bờ tìm được người thương, cứ coi như mình chó cắn một phát, cùng lắm thì, cùng lắm thì coi như ba năm này chưa từng tồn tại.

Anh lấy hai vali từ gầm giường bên phòng cho khách, ngồi bệt dưới sàn phòng ngủ chính, từng chút một bỏ đồ của mình vào.

Kỳ thật Thẩm Thư Vân không có nhiều quần áo như vậy, đối với mấy vật ngoài thân này không cảm thấy hứng thú, hàng năm vẫn mặc ba màu trắng xám đen, bởi vì kiểu dáng đơn giản, không cần suy xét phối thế nào, trên cơ bản mặc kiểu gì đều không quá kỳ quái. So sánh với quần áo, vật phẩm trang sức, anh càng thích mua sách, bởi vậy phần lớn đồ trong vali, cơ bản tất cả đều là sách.

Phòng ngủ đèn sáng, hết thảy đều an an tĩnh tĩnh, chỉ là tủ quần áo trống một nửa, những đồ vật linh tinh vụn vặt cũng không có —— ví dụ như đèn phun sương trên đầu giường, ví dụ như khung ảnh gỗ trên tủ đầu giường, tấm ảnh cưới của Ninh Vãn và Thẩm Thư Vân.

Trong phòng cũng nhiều thêm một ít đồ vật, tỷ như thẻ tín dụng Ninh Vãn đã từng đưa cho Thẩm Thư Vân, còn có chiếc nhẫn ngày ấy Ninh Vãn cầu hôn ở bờ biển.

Trên đời này có chút chia li, oanh oanh liệt liệt, ví như sinh tử, những cũng có những chia li, lại yên tĩnh không tiếng động.

Thẩm Thư Vân đã dọn xong tất cả đồ của mình, tắt đèn đi, dường như mất hết sức lực dường ngã lên giường, sở dĩ muốn ở chỗ này một đêm, là bởi vì giờ phút này anh đích xác rất khó chịu, toàn thân nhấc không nổi một chút sức lực, chỉ nghĩ ngủ một giấc giảm bớt đau đầu. Nếu hiện tại anh đem theo vali rời đi, thậm chí sẽ ngã xuống cầu thang mất thôi.

Ngực thật sự quá đau, anh nhắm mắt lại, trong đêm tối trằn trọc khó vào giấc, cuối cùng run run, từ một ngăn tủ lấy ra một bao thuốc lá Ninh Vãn lưu lại cùng một cái bật lửa, mở hộp giấy lấy ra một cây, đưa lên miệng đang tràn đầy vị cay đắng. Bật lửa trong tay run rẩy phát ra ánh lửa chập chờn, vài lần trong đêm tối loạng choạng tắt, Thẩm Thư Vân lần thứ tư đánh lửa, mới đưa lên đốt được điếu thuốc.

Anh chỉ mới hút một ngụm, đã bị hương vị hắc ín nồng nặc sặc mãnh liệt ho khan, sau đó anh ném điếu thuốc đi, chân trần chạy vào nhà vệ sinh, mở vòi nước rửa mặt, chật vật nôn ra.

Thẩm Thư Vân cũng không phải người hoàn toàn không tiếp xúc với thuốc lá, chỉ là nguyên bản rất ít hút, không nghiện thuốc lá, sau khi kết hôn sau càng không hút, giờ phút này vừa hút, chính anh cũng không nghĩ tới, thế nhưng bị sặc đến chảy nước mắt sinh lý.

Bữa cơm buổi tối này, Thẩm Thư Vân Ninh Vãn ai cũng không ăn nổi, tự nhiên chẳng nôn ra được cái gì. Thẩm Thư Vân nôn khan trong chốc lát, hắt nước lên mặt, ngẩng đầu, nhìn kẻ mặt đầy nước trong gương, làn da tái nhợt, cười hai tiếng.

Nhìn xem bộ dáng này đi, chính anh cũng bắt đầu ghét bỏ, làm sao có người có thể thật lòng thích mình chứ?

Anh thật sự ngủ không được, hai mắt toàn tơ máu, đi xuống lầu xem tờ giấy thỏa thuận ly hôn. Trang thứ hai viết rất nhiều thứ, bao gồm phân chia tài sản, Ninh Vãn đem một nửa số tài sản cậu sở hữu, toàn bộ chia cho anh, một con số không nhỏ. Thẩm Thư Vân vô thức niết nhăn một góc giấy, ngơ ngẩn nhìn trong chốc lát, cầm lấy bút, đem mấy dòng phân chia tài sản gạch chằng chịt.

Tài sản gì chứ, hết thảy anh đều không cần, nếu có thể, anh chỉ muốn Ninh Vãn chưa từng có xuất hiện trong đời anh.

Sáu giờ ngày hôm sau, Thẩm Thư Vân lôi kéo hai cái vali rời đi tòa biệt thự màu trắng.

Ở chỗ này hơn một ngàn ngày đêm, kỳ thật nhớ lại, hầu hết đều là những kí ức vui vẻ…… Thẩm Thư Vân siết chặt vali trong tay, nói với chính mình, không quan trọng, coi như chỉ là một giấc mơ đẹp, hiện tại tỉnh lại, tiếp tục sống thôi, không có gì ghê gớm…… Người trưởng thành rồi, chẳng lẽ còn bởi vì một người đã rời đi, đòi chết đòi sống?

Một ngày sau, anh nhận được điện thoại từ kí thư Ninh Vãn-Anna, trong điện thoại truyền đến giọng Anna hơi mang từ tính, đại khái ý tứ là Ninh Vãn đã vì anh hẹn xong bác sĩ giải trừ đánh dấu, vào thứ bảy này.

Thẩm Thư Vân lúc ấy trên đường về nhà, một tay nắm điện thoại, cười khổ đáp: “Được, tôi đã biết…… Đúng vậy, sớm muộn gì đều phải làm…… Cô giúp tôi cảm ơn cậu ấy, còn phiền toái cậu ấy giúp tôi hẹn trước bác sĩ.”

Sau khi cúp điện thoại, Anna không tiếng động thở dài, Thẩm tiên sinh là một người ôn nhu cỡ nào a, thật không biết rốt cuộc vì cái gì sếp của cô đột nhiên ly hôn.

Thẩm Thư Vân xoa ấn đường, khóe môi gượng cười khổ còn chưa kịp thu hồi, nhưng đôi mắt chẳng lấy một sự vui vẻ.

Thật không biết nên khen Ninh Vãn săn sóc chu đáo, hay nên nói cậu lãnh khốc tuyệt tình.

Đến thứ bảy, anh theo địa chỉ Anna chia sẻ, tới bệnh viện cho Omega lớn nhất thành phố W, đúng giờ đã hẹn trước phòng khám bệnh bác sĩ Ôn.

Có những bệnh viện tổng hợp chẳng phân biệt ba giới tính ABO, nhưng cũng có bệnh viện chuyên môn Alpha, bệnh viện Omega. Bệnh viện Omega giống những bệnh viện tổng hợp sản khoa cùng trị liệu vấn đề tin tức tố phòng là chính, nhưng bác sĩ, hộ lý nhân viên ở đây phần lớn đều là Omega hoặc là beta, không có Alpha tồn tại. Mấy loại phẫu thuật bỏ dấu hiệu đại đa số Omega sẽ lựa chọn đến bệnh viện chuyên môn Omega giải quyết, bởi chỗ này kỹ thuật là tốt nhất.

Thẩm Thư Vân gõ cửa hai tiếng, được cho phép, mở cửa vào phòng khám bệnh.

“Ngài là Thẩm tiên sinh? Là tới……”

“Tôi phải làm giải phẫu cắt đứt tuyến thể.”

Bác sĩ Ôn nhăn mi, xem thông tin hẹn trước trong máy tính, lại lần nữa xác nhận một chút thông tin nữa, sau đó mở miệng nói: “Thẩm tiên sinh, ngài hẹn trước chúng tôi để đi giải phẫu trừ dấu hiệu, không phải là giải phẫu cắt bỏ tuyến thể…… Trừ dấu hiệu chỉ là tiểu phẫu, đại khái 40 phút là xong, sẽ không đau lắm……”

Thẩm Thư Vân thản nhiên ngồi trước mặt bác sĩ, một đôi mắt không hiện buồn vui, lãnh lãnh đạm đạm. Anh ngắt lời bác sĩ, gằn từng chữ một nói: “Bác sĩ, ngài không nghe được sao? Tôi nhất định phải làm, là giải phẫu cắt đứt tuyến thể.”

Cắt đứt tuyến thể, nghĩa là Thẩm Thư Vân sẽ từ một Omega biến thành một Beta, kỳ động dục không bao giờ đến nữa, sẽ không mang thai…… Tin tức tố cũng không còn tồn tại nữa.

Nếu Ninh Vãn từ bỏ, anh cũng không muốn.

Hết chương 29

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play