Thời điểm Đường Ý Xuyên tỉnh lại, phát hiện anh ta ngủ trong văn phòng Ninh Vãn, trên người còn đắp một cái áo khoác vest, hẳn là của Ninh Vãn. Anh ta ôm cá đầu ẩn ẩn đau ngồi dậy, thấy Ninh Vãn ngủ trên ghế, dưới mắt có hai quầng thâm nhàn nhạt, nhìn qua rất tiều tụy.

Chuyện tối hôm qua một mực không biết, hết thảy đều quên mất, nhưng Đường Ý Xuyên tự biết bản thân uống rượu xong chẳng ra gì, hơn nữa ở nước Mỹ bị người nọ quản ăn ở cùng uống rượu, thật lâu không uống rượu, thế nhưng một vài chai rượu độ cồn không cao khiến cho say thành cái dạng này, thật sự mất mặt. Đường Ý Xuyên phỏng đoán anh ta tối hôm qua lộn xộn không ít, khiến Ninh Vãn vất vả, làm sếp còn phải chịu trách nhiệm chăm sóc con ma men này, giấc ngủ cũng chẳng tròn, bởi vậy trong lòng tức khắc sinh ra chút áy náy, tính toán đi mua bữa sáng, coi như cảm tạ Ninh Vãn nế mình có gì không phải.

Nhưng Đường Ý Xuyên đứng dậy quá nhanh, không cẩn thận đụng phải ly trên bàn sứ, cái ly rơi xuống đất, vỡ nát, âm thanh phát ra thanh âm cũng đánh thức Ninh Vãn từ trong mộng.

Ninh Vãn trợn mắt, đối mặt với khuôn mặt đạm mạc của Đường Ý Xuyên, khuôn mặt người đã cứu cậu từ trong nước nâng lên, một chút cùng khuôn mặt mắt dài môi mỏng  trùng khớp, khiến Ninh Vãn không khỏi hoảng hốt.

Đường Ý Xuyên ngồi xổm xuống, muốn thu thập mảnh vỡ trên mặt đất, có điểm xấu hổ nói: “Xin lỗi.”

Ninh Vãn vội vàng đi qua, bắt cổ tay Đường Ý Xuyên, thấp giọng nói: “Tôi nhặt là được rồi.”

Đường Ý Xuyên rút tay về, ngồi trở lại trên sô pha nhìn đồng hồ, phát hiện thế mà đã sắp 8 giờ, anh ta đứng dậy, hơi cúi đầu: “Ninh tổng, thật xin lỗi, tôi tối hôm qua cho ngài thêm phiền toái, nếu ngài không ngại, tôi đi xuống mua cho ngài bữa sáng? Ngài thích món Trung Quốc hay món kiểu Tây?”

“Anh là cố vấn pháp luật công ty chúng tôi, không phải ký thư, anh không cần đi mua bữa sáng……”

“Cứ cho là tôi bồi tội!” Đường Ý Xuyên kéo khóa áo gió, đi đến cửa văn phòng, “Ngài nếu không cho tôi đi, tôi có thể coi thành ngài không tiếp thu lời xin lỗi của tôi.”

“Anh…… Thôi vậy, đi thôi.” Ninh Vãn đã đem mảnh vỡ nhặt lên, ném vào thùng rác, tính toán lát nữa gọi người đến dọn lại lần nữa, để ngừa có mảnh sứ vỡ không nhặt sạch sẽ, “Tôi uống một ly cà phê đen là được, còn có, về sau không cần dùng kính xưng, ngài tới ngài đi, rõ ràng tuổi em còn nhỏ hơn anh, kêu Ninh Vãn là được.”

Đường Ý Xuyên hơi kinh ngạc nhìn Ninh Vãn, anh ta nhớ rõ thái độ Ninh Vãn ngày hôm qua không có tốt như vậy, không biết bởi vì cái gì, một buổi tối khiến Ninh Vãn đổi thái độ. Anh ta nghĩ tới nghĩ lui, cũng không thể từ trong trí nhớ trở về ký ức hôm qua, đành thôi, xoay người đi ra ngoài.

Ninh Vãn nhìn chằm chằm bóng dáng Đường Ý Xuyên rời đi, ánh mắt dần dần trầm xuống.

Cậu gọi một cuộc điện thoại, gọi cho công ty thám tử tư.

Thẩm Thư Vân nhìn giường đệm bên cạnh rỗng tuếch, ý thức được hẳn là ngày hôm qua Ninh Vãn cũng không về nhà, không khỏi ngẩn ra trong chốc lát.

Không biết vì cái gì, Thẩm Thư Vân cảm thấy mấy ngày nay có một loại cảm giác bất an, nhưng anh thực mau đem loại cảm giác này áp xuống, anh nghĩ, Ninh Vãn khẳng định là bị chuyện công ty cuốn thân, mấy ngày nay nhất định thực vất vả, chính mình không thể ngồi chỗ này suy nghĩ vớ vẩn như có như không, khiến cảm tình giữa hai người tạo thành gánh nặng.

Thẩm Thư Vân tâm tình dần dần bình phục, anh tùy tiện cầm miếng bánh mì mua ngày hôm qua ăn lót dạ, liền lái xe đi làm —— anh cũng không phải đứa trẻ con, sẽ không vì nhung nhớ Ninh Vãn phải lập tức cái gì đều bỏ xuống đi tìm cậu, nên đi làm thì phải đi, nên giảng khóa thì phải giảng cho tốt.

5 giờ chung, anh tan tầm, vốn định về nhà dặn dò một chút bảo mẫu Ngô hôm nay có thể về nhà sớm chút, lại lái xe đi công ty xem Ninh Vãn…… Không nghĩ tới vừa về nhà, một mùi rượu đắt tiền mát mẻ phảng phất bay đến, Thẩm Thư Vân trong lòng nhảy dựng, tùy tiện ném tập công văn chỗ huyền quan, đổi giày bước nhanh vào nhà, hỏi dò: “A Vãn?”

Ninh Vãn đang ở phòng khách đang cầm bấm điều hòa chỉnh độ ấm, vốn dĩ trong phòng chỉ có một người, thình lình nghe thấy thanh âm, sợ tới mức ngón tay run run, vô tình bấm chỉnh tăng lên hai độ.

“Vân……”

Lời còn chưa nói xong, sau lưng dán lên một người, tiếp theo bên tai truyền đến châất giọng ôn nhu như nước quen thuộc: “Công ty rất bận sao? Gặp khó khăn rất lớn sao?”

“Không…… không sao,” Ninh Vãn không dấu vết gở vòng tay bên hông xuống, nắm trong lòng bàn tay, quay đầu lại nhìn Thẩm Thư Vân, nhẹ giọng nói, “Anh có thể giải quyết ổn thỏa.”

“A Vãn, không cần cậy mạnh, chú ý nghỉ ngơi, lao động kết hợp hiệu suất mới cao.” Thẩm Thư Vân nghiêng đầu cười cười, “Anh muốn ăn cái gì? Hôm nay em xuống bếp.”

Ninh Vãn giữ chặt Thẩm Thư Vân, lắc lắc đầu: “dì Ngô làm đồ ăn, hâm nóng là có thể ăn, không cần phiền toái.”

“Ừ…… Cũng được.” Thẩm Thư Vân phát giác Ninh Vãn cảm xúc có chút hạ xuống, nhưng quy kết Ninh Vãn vì chuyện công ty quá mệt mỏi, vì thế chân thành săn sóc “Anh thoạt nhìn rất mệt, cơm nước xong tắm nước nóng sớm chút nghỉ ngơi đi, hảo hảo ngủ một giấc, ân?”

“Hảo,” trên thực tế Ninh Vãn ước gì ngủ sớm chút, bởi vì cậu thật sự không biết nên đối mặt Thẩm Thư Vân như thế nào, “Cảm ơn em, Thư Vân.”

Nhưng lúc chân chính nằm trên giường, Ninh Vãn ngược lại ngủ không được. Đêm đen nhánh, cậu đờ đẫn nhìn chằm chằm trần nhà, trong lòng ngũ vị tạp trần, chỉ vừa nhắm mắt lại, chính là hình hình ảnh thiếu niên cứu cậu ra khỏi nước sông mãnh liệt lạnh lẽo……

Nằm bên cạnh là bạn lữ Omega hô hấp nhẹ nhàng, trong đêm tĩnh lặng nghe vô cùng rõ ràng. Ninh Vãn trở mình, chống đầu xem Thẩm Thư Vân dưới ánh trăng —— anh ngủ thật say, lông mi hơi hơi rung động, ánh trăng tưới lên làn da anh, tỏa vầng sáng nhàn nhạt, trơn bóng như sữa bò. Bọn họ dựa gần đến như vậy, gần đến mức tin tức tố quấn quanh nhau, gần đến tựa hồ duỗi tay ra liền có thể chạm vào lẫn nhau, Ninh Vãn lại bỗng nhiên cảm thấy, giữa bọn họ dường như có một vạch khoảng cách đạo không thể vượt qua.

Trên thế giới này, sao lại cố tình có người tin tức tố tương tự như vậy?

Ninh Vãn minh bạch, hiện tại cậu nên làm, chính là đâm lao phải theo lao, cậu đã kết hôn cùng Thẩm Thư Vân, là Alpha của Thẩm Thư Vân, cho dù có chuyện cũ năm xưa, đều nên quên đi theo năm tháng, để nó chỉ còn một đoạn hồi ức.

Nhưng mà Ninh Vãn làm không được.

Cậu tâm niệm người kia lâu như vậy, tìm lâu như vậy, sao có thể nói buông lad buông được đâu?

Người thiếu niên cứu cậu ngày ấy theo tháng năm đằng đẵng đã sớm trở thành chấp niệm tận xương, nếu không phải bởi vì cơ hội này, cậu khả năng ngay từ đầu sẽ không theo đuổi Thẩm Thư Vân, càng không cần phải nói cùng Thẩm Thư Vân kết hôn.

Sai rồi, giữa bọn họ căn bản từ lúc bắt đầu liền sai rồi, tất cả đều sai rồi.

Ninh Vãn nặng nề thở dài, chậm rãi nằm thẳng, người bên cạnh tựa hồ cảm nhận được động tác của cậu, nỉ non một tiếng dựa vào lòng ngực, Ninh Vãn theo bản năng vươn tay, ôm vào trong lòng.

Cứ như vậy buông tay tách ra, Ninh Vãn cũng luyến tiếc, ít ra bọn họ đã kết hôn ba năm rồi, người đâu nào phải cỏ cây, Thẩm Thư Vân những năm gần đây đối xử với cậu rất tốt, mọi cách nhân nhượng, cậu đâu phải không biết, bởi vậy mới rối rắm đến vậy, thật sự không biết nên lựa chọn như thế nào.

“Thư Vân…… Anh nên làm cái gì bây giờ……”

Cậu thống khổ vạn phần nhắm mắt lại, càng ôm chặt người trong lòng ngực hơn chút, phảng phất như vậy có thể ra một đáp án hoàn mỹ, một đáp án cả hai ai cũng không bị thương tổn.

Hết chương 21

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play