Ninh Vãn đẩy bả vai Thẩm Thư Vân, kêu anh rời giường.
Kêu một hồi lâu, Thẩm Thư Vân mới mở hai mắt hơi sưng, từ trên giường ngồi dậy. Hai mắt vẫn có chút không mở ra được, mí trên mí dưới díu cả vào nhau. Ninh Vãn cười một cái, duỗi tay xoa đuôi mắt đỏ lên của anh, cười nói: “Nhanh lên đứng lên, sao gần đây cứ như người trên trời mơ hồ, chẳng lẽ, em cũng ngủ đông sao?”
Thẩm Thư Vân ngáp một cái, có chút khàn khàn hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Ninh Vãn nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường: “Đã 8 giờ.”
“Cái gì!” Thẩm Thư Vân đột nhiên mở hai mắt, cất cao giọng kêu lên, “Sao anh không kêu em dậy sớm hơn! Giờ mà đi làm, thể nào cũng muộn! Xong rồi xong rồi, tiền thưởng tháng này của em ngâm nước nóng rồi……”
Ninh Vãn bị hành vi trả đũa lộng cười: “Anh từ lúc 7 giờ đến giờ kêu em mấy lần, là em vẫn cứ ngủ mãi…… Hơn nữa, không phải anh đã đưa thẻ cho em rồi sao, kia trong thẻ có một ngàn vạn, còn chưa đủ để em tiêu sao? Để ý tiền thưởng làm cái gì?”
“Không, kia không giống nhau! Đó là tiền lương chính em!” Thẩm Thư Vân nhảy xuống giường, một bên thay quần áo một bên nói, “Hơn nữa, em có tay có chân, chính mình có thể kiếm tiền, vì cái gì phải tốn tiền của anh?”
“Cái gì tiền của anh, đây là tài sản sau kêu hôn, em tiêu là đúng rồi!”
Thẩm Thư Vân biết mấy chuyện đàm luận với kẻ sinh ra đã ngậm muỗng vàng phú quý thiếu gia Ninh Vãn không thông, vì thế cũng lười tranh cãi, vội vàng rửa mặt, mặc áo lông, chuẩn bị ra cửa.
Ninh Vãn gọi lại, đem khăn quàng cổ lông dê đưa cho anh: “Quàng lên, đừng để bị cảm lạnh. Có cần anh lái xe chở em đi không?”
Thẩm Thư Vân thấy hơi mệt, vốn dĩ định đáp ứng, nhưng tưởng tượng đến cái gara loại xe rẻ nhất cũng là loại lắp ráp tại Đức nhập về chạy băng băng trên đường, vẫn là lắc lắc đầu: “Không cần, tự em đi cũng được.”
“Vậy em trên đường cẩn thận, đừng nóng vội, chậm rãi thôi.”
Chuyển đến biệt thự mới, xa hơn căn hộ trước kia anh ở. Từ nơi này xuất phát, phải qua hai con đường trung tâm thành phố mới có thể đến Tam Trung, lái xe qua nếu không kẹt xe mất nửa tiếng. Thẩm Thư Vân trước giờ không đến 7 giờ đã đi làm, bởi vậy đa số thời gian đều không gặp tình huống kẹt xe, nhưng hôm nay anh bị muộn, 8 giờ hơn mới đi, vừa lúc đụng phải tắc xe phi thường nghiêm trọng, đoàn xe thật dài như một con giun, nhích lên từng tí một.
Thẩm Thư Vân tâm phiền ý loạn ngồi trong phòng giáo viên, tay ấn cái bụng khẽ đau, mày hơi hơi nhíu lại. Lúc đi vội vã, chưa kịp ăn sáng, chén nước cũng chưa uống, trong miệng chỉ có vị kem đánh răng khô cằn, cứ lưng lửng nơi cổ họng, khó chịu, có cả hơi buồn nôn.
Anh nghĩ có phải ăn cái đồ hỏng không, bằng không bụng cứ khó chịu hoài, trướng đau lan khắp eo. Hôm nay Thẩm Thư Vân có tiết thứ hai, anh xoa cái bụng nhỏ phẳng lì, lên lớp dạy, tính toán chờ tan tầm đi bệnh viện kiểm tra lấy thuốc.
Tiết học kết thúc, trán Thẩm Thư Vân đã đầy mồ hôi lạnh, học sinh tên Như Văn cầm bài thi tới tìm anh thấy Thẩm Thư Vân sắc mặt tái nhợt, không khỏi hỏi: “Thầy Thẩm, thầy không sao chứ? Nhìn sắc mặt thầy kém quá. Nếu không em ngày mai lại tìm thầy nha?”
Thẩm Thư Vân lắc đầu, cúi đầu xem bài văn của học trò, sau đó chỉ vào mở đầu nói: “Em mở đầu quá dài dòng, khiến người đọc bị rối, tốt nhất đem bỏ hai câu này, sẽ tốt hơn rất nhiều……”
Anh cầm bút đỏ, gạch trên hai câu văn.
Nữ sinh gật gật đầu, nhận lấy bài thi, nhỏ giọng nói với Thẩm Thư Vân: “Cảm ơn thầy.”
Thẩm Thư Vân ôm một xấp giấy, bước chân lung lay, khi đến văn phòng, trên lưng ướt đẫm mồ hôi, thấm đẫm chiếc áo lông mỏng. Anh rót ly nước ấm, dựa vào bàn làm việc, mơ mơ màng màng ngủ.
Một vị đồng nghiệp đánh thức anh.
“Thầy Thẩm, đến giờ nghỉ trưa, anh có muốn đi ăn cơm trưa không?”
Thẩm Thư Vân ngẩng mặt, sắc mặt cũng đỡ hơn buổi sáng rất nhiều, đu đơn chỗ bụng cũng tiêu giảm rất nhiều, vẫn còn sức mở miệng, liền đứng lên, khẽ mỉm cười: “Hảo, cảm ơn chị.”
Anh cùng cô giáo kia đến nhà ăn cho giáo viên ăn bữa trưa đơn giản, lúc sau một mình trở lại văn phòng viết giáo án, chuẩn bị buổi chiều lại lên lớp. Thẩm Thư Vân vốn muốn sáng nay đi bệnh viện, chính là hôm nay buổi sáng có tiết, hiện tại đi bệnh viện đăng ký khám bệnh đã không còn kịp rồi, vì thế anh tính toán lại nhịn một chút, kết thúc tiết đầu sẽ xin nghỉ đi bệnh viện kiểm tra một chút.
Cơn đau âm ỉ trên đường đến lớp lại bắt đầu.
Thẩm Thư Vân đứt quãng giảng bài, cảm thấy thật sự không đứng được, nửa dựa vào bục giảng, kiên trì giảng nốt nội dung. Thêm một lúc sau, anh toàn bộ phải dữa vào bục giảng, một chút sức lực cũng không có, tay cùng chân như nhũn ra…… Lần đầu tiên cảm thấy, một tiết 45 phút, sao lại dài như vậy.
Rốt cuộc chuông tan học vang lên, Thẩm Thư Vân xoa nhẹ huyệt Thái Dương, nghỉ ngơi hai phút, mới chậm rãi bước đi khỏi lớp. Văn phòng ở phía đông lầu một, cần đi hết cầu thang này rồi lại thêm một hành lang dài mới đến, Thẩm Thư Vân ôm sách, chống tay vịn, đi từng bước.
Nhưng mà, biến cố đột nhiên phát sinh ——
Chỗ ngoặt cầu thang lầu đột nhiên xông lên một người, đứa nhỏ đang cùng người khác đùa giỡn, chạy thật nhanh, nhưng không chú ý phía trước, đột nhiêm va vào Thẩm Thư Vân!
Thẩm Thư Vân tránh không kịp, bị đẩy mạnh, sách vở trên tay rớt đầy đất, cơ thể vốn yếu ớt mất đi trọng tâm, ngã dúi về phía trước……
Nam sinh kia thấy phía trước là cầu thang, vội vàng muốn duỗi tay ngăn lại, nhưng chậm một bước, không thể túm chặt Thẩm Thư Vân rơi xuống. Thẩm Thư Vân theo bản năng duỗi tay, muốn bắt được cái gì để ổn định thân thể, nhưng bắt hụt, cứ thế chật vật lăn xuống cầu thang.
Chỗ bụng mềm mại còn đang đau, lại bị đụng lăn xuống cầu thang, đau muốn nổ đom đóm, eo bị đập mạnh vào sàn nhà lạnh lẽo, chỗ bụng bắt đầu đau thấu trời!
“A……” Thẩm Thư Vân cuộn tròn trên mặt đất, che bụng, không khỏi run rẩy rên rỉ ra tiếng, “Đau……”
Thật sự quá đau, quá đau.
Đau đớn như xé rách, giống như bị dao nhọn ở trong bụng tùy ý quấy, đảo lộn lục phủ ngũ tạng, lại hình như một khối băng lạnh toát, ở trong bụng nặng nề chà xát, như muốn trú hết toàn bộ độ ấm trong người, từ trong bụng theo sống lưng, khuếch tán khắp người, đau không tả nổi.
Nam sinh kia chạy đến, định nâng Thẩm Thư Vân dậy, nhưng cậu ta phát hiện, Thẩm Thư Vân bị mình ôm dậy, lại càng, co rút rên đau, vì thế luống cuống đứng đực ra đó, không biết làm sao.
Không biết là ai hô một tiếng: “Chạy nhanh kêu xe cứu thương a!”
Tiêp theo, học sinh đi ngang qua cũng sôi nổi vây quanh, có người chạy vội gọi xe cứu thương, có người ngồi xổm xuống, lớn tiếng kêu thầy ơi, thầy ơi.
Thẩm Thư Vân cuối cùng ý thức dừng lại dòng máu ướt nóng chảy ra ở giữa hai chân, cùng tiếng học sinh hoảng sợ kêu gọi.
Anh đau đến tầm mắt mơ hồ, bên người là ai không thể phân biệt, nhưng trong lòng lại đột nhiên sinh ra một loại thống khổ vô lực cảm giác —— giống như sắp sửa mất đi cái gì.
Hết chương 17
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT