Edit: Từ tuần sau tui đăng 2 chương nhé ><

Tối đó lúc Bành Thần rời khỏi phòng  Giang Tư Ngôn, cô cố tình để lại số điện thoại của Trương Hiểu Mai để Giang Tư Ngôn có thể liên lạc với Trương Hiểu Mai.

Không biết Giang Tư Ngôn đã đại diện công ty nói với Trương Hiểu Mai về Bành Thần như thế nào, chỉ biết là sáng sớm hôm sau Bành Thần đã phát hiện Trương Hiểu Mai đã kéo cô vào danh sách đen rồi.

Quả nhiên lực uy hiếp của 1 tỷ đúng là rất lớn.

Lần này Giang Tư Ngôn thực sự đã giúp Bành Thần một việc lớn, vì thế Bành Thần đã nghĩ đến việc mời Giang Tư Ngôn một bữa.

Việc mời khách bữa tối quan trọng như này, chắc chắn phải tìm Đại Hải bàn bạc lại.

Bành Thần: "Chị định mời Giang Tư Ngôn ăn một bữa, nếu vậy thì em có xếp bàn được không?"

Lúc đầu Đại Hải nghe nói Bành Thần muốn mời Giang Tư Ngôn ăn một bữa còn tưởng là cuối cùng Giang Tư Ngôn cũng đã kháng chiến trường kỳ thành công, nhưng sau đó mới biết là hóa ra mình nghĩ hơi quá, lần này mời cơm không phải như cậu nghĩ mà chỉ đơn giản là bữa cơm cảm ơn mà thôi.

Nếu đã là tiệc cảm ơn thì địa điểm cũng phải đặt ở chỗ nào ổn ổn một chút, vì thế cuối cùng Đại Hải đặt tiệc tại một nhà hàng cao cấp chuyên đặt tiệc cho các công ty, công sở, thậm chí thực đơn cũng được sắp xếp rất chỉnh tề, có cả thịt viên Phật nhảy tường các loại, quan trọng nhất là, rõ ràng chỉ hai người Giang Tư Ngôn và Bành Thần nhưng đồ ăn thì lại bày đầy cả bàn.

Trước khi Giang Tư Ngôn đến, anh nghĩ rằng đây là bữa tiệc chỉ riêng đôi ta, nhưng tới lúc ngồi xuống, mới nhận ra khoảng cách giữa anh và Bành Thần phải tầm cả ngọn núi Himalaya.

Giang Tư Ngôn: "..."

Bành Thần: "..."

Đại Hải cẩn thận giải thích: "Thật ra là vì đặt phòng này có hơi lớn, không những vậy còn sang á. Cho nên..."

Bành Thần bất lực, chỉ thản nhiên xua tay: "Thôi không sao, thế em ở lại ăn cùng với tụi chị luôn đi?"

Đại Hải đang nhận được tín hiệu giết người trong đôi mắt của Giang Tư Ngôn nếu như cậu có can đảm ở lại trong phòng này, thế nên vừa nhanh chóng từ chói: "Em ra ngoài ăn vài món cho có là được rồi ạ." vừa thúc giò bỏ chạy. Lúc ra ngoài còn không quên tri kỷ giúp hai người đóng cửa phòng tiệc.

Sau khi Đại Hải ra ngoài, Bành Thần nhìn mấy món ăn trên bàn, thử đề nghị: "Không thì hai người chúng ta chọn hai ba món mình thích thôi, còn lại thì đóng gói gửi đến công ty cho mọi người nếm thử?"

Giang Tư Ngôn thở dài trong lòng: "Tôi không kén ăn cái gì đâu, tự cô nhìn xem rồi chọn hết mấy món cô thích là được."

Bành Thần cũng không từ chối, tự mình làm chủ chọn liền sáu món mặn và một món canh, sau đó để người phục vụ đóng gói phần còn lại đưa đến công ty Giang Tư Ngôn.

Khi nãy Giang Tư Ngôn không nhận ra sự sắp xếp vừa rồi của Bành Thần tinh ý đến cỡ nào, tới khi phần lớn đồ ăn trên bàn được dọn ra ngoài, anh mới thấy sắp xếp của Bành Thần thật đúng là hoàn hảo. Bởi vì cuối cùng anh cũng có mục đính chính đáng để ngồi cạnh Bành Thần, nếu không trên bàn có một đống món như thế, chả lẽ bọn họ cứ phải đi long vòng quanh cái bàn này để ăn hả trời?

Vì thế nên đợi Bành Thần mang mấy món được chọn để lại trên bàn, Giang Tư Ngôn cực kỳ tế nhị nhắc nhẹ: "Cô không thấy khoảng cách giữa đôi ta có vẻ khá xa không?"

Bành Thần: "Khoảng cách? Khoảng cách nào nhỉ? À cũng đúng nhỉ, dù sao hai ta cũng thuộc hai tầng lớp giai cấp cách nhau vạn dặm mà?"

Hai mắt Giang Tư Ngôn mở to, tỏ vẻ không hiểu: "...Khoảng cách giai cấp nào cơ?"

Bành Thần: "Anh thuộc giai cấp tư sản, còn tôi chỉ là vô sản thôi, thế chẳng là hai tầng giai cấp cách nhau vạn dặm hả?"

Giang Tư Ngôn: "...???"

Và sau đó Giang Tư Ngôn trực tiếp đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Bành Thần luôn, vì giờ anh đã phát hiện ra, nếu nói mấy chuyện yêu yêu đương đương này với Bành Thần, cứ uyển chuyển với tế nhị với cô cũng đều thành công cốc cả thôi.

Cứ trực tiếp luôn là tốt nhất!

Bữa ăn này còn hài hòa thoải mái hơn Bành Thần tưởng tượng, vì mấy món ăn ở đây đều là mấy món cô thích, và tất nhiên là hương vị cũng rất ngon, hơn nữa là Giang Tư Ngôn còn vô cùng lịch thiệp nữa cơ.

Hết nước rót nước, hết rượu lại thêm rượu, hết trà thì châm trà. Trên bàn có đĩa tôm, Bành Thần còn chưa kịp nói gì, thì Giang Tư Ngôn đã tự giác lau tay, sau đó đeo găng tay dùng một lần và bắt đầu bóc vỏ tôm.

Giang Tư Ngôn không phải là loại đàn ông thích nói nhiều lúc ăn, nếu muốn nói chuyện với anh, anh chỉ trả lời câu nói đó mà thôi, còn nếu không nói, anh cũng sẽ không làm phiền bằng mấy lời vô nghĩa, vì thế Bành Thần chỉ cần tập trung vào việc ăn ăn ăn mà thôi.

Bữa cơm này Bành Thần ăn vô cùng thoải mái, cho nên sau khi ăn xong, Bành Thần rất nghiêm túc nói với Giang Tư Ngôn: "Lần sau rảnh lại đi ăn nữa nhé!"

Đây chỉ là lời hẹn ăn cơm thôi ư?

Không không không, đây là ẩn ý muốn hẹn hò đây mà.

Vì thế Giang Tư Ngôn sẵn lòng đồng ý: "Được."

Giang Tư Ngôn vốn muốn đưa Bành Thần về nhà trước rồi mới về nhà mình, nhưng Bành Thần chả hiểu làm sao vẫn còn mang theo đứa con ghẻ Đại Hải này nữa. Giang Tư Ngôn chả biết tại sao tới cuộc hẹn hai người mà Bành Thần còn mang theo cả tên Đại Hải này làm gì, nhưng mà, nếu vẫn còn trợ lý ở đây thì việc chủ động đưa ra yêu cầu chở Bành Thần về nhà lại không hợp lý, nên cuối cùng vẫn là ai về nhà người nấy.

Lúc chia tay Giang Tư Ngôn vẫn còn chán nản, biết vậy lúc ăn uống them mấy ly rượu cho xong, thế thì cho dù Giang Tư Ngôn không có lý do đưa Bành Thần về nhà, thì ít ra anh còn có thể nhờ Bành Thần đưa mình về nhà.

-

Lý do lần này Bành Thần không đến đoàn phim luôn sau khi kết thúc buổi ghi hình là bởi cô đã được đề cử cho bộ phim "Thế Thân Tiểu Công Chúa" đã đóng trước đó.

Dù chỉ là giải "nhân vật được yêu thích nhất" đi chăng nữa thì đây cũng là giải thưởng đầu tiên Bành Thần tự tay nhận được nên cô rất vui vẻ.

Mà để Bành Thần có thể được đề cử giải bằng bộ web drama nhỏ như "Thế Thân Tiểu Công Chúa" cũng phải nhờ đến sự phát triển vượt bậc của Internet trong hai năm qua.

Vì ngày càng có nhiều bộ phim chiếu mạng được chế tác tốt, cho nên nhiều diễn viên như Bành Thần dần bị gạt bỏ khỏi thị trường phim ảnh có cơ hội quay lại màn ảnh nhỏ.

Bành Thần chưa tham gia lễ trao giải như này bao giờ nhưng nguyên chủ thì chắc chắn trải qua rồi, nếu không thì sao cô ấy có thể ngồi chắc cái danh "Sát thủ thảm đỏ" được chứ.

Chỉ là nguyên chủ hẳn đã trải qua bao lễ trao giải rồi, nhưng chủ yếu là lấy cái vị trí đi thảm đỏ thôi, giải thưởng duy nhất nhận được chỉ có cái giải "Diễn viên mới có lưu lượng cao nhất", nói trắng ra thì cái giải này có phụ thuộc vào quan hệ và địa vị trong giới đâu, nó đơn giản chỉ là đo nhân khí và độ thảo luận thôi, càng về sau độ thảo luận của nguyên chủ càng giảm cho nên cái giải này mấy năm sau đó cũng đều thuộc về nữ minh tinh khác.

Tới buổi trao giải mỗi năm cổ cũng chỉ có thể dựa vào cái vẻ đẹp kiều mị trời ban này hưởng ké tý độ hot của các nữ diễn viên khác.

Và đây cũng là lần trao giải đầu tiên Vương Hà đồng hành cùng Bành Thần nên cô chú tâm hết mức tới buổi trao giải này. Sáng sớm hôm sau đã mượn bộ lễ phục từ một nhãn hàng xa xỉ mang tới cho Bành Thần.

Vương Hà: "Nào nào, tới đây chút, qua thử cái này nào, xem xem có hợp người không, nếu không hợp thì để chị còn tìm cách mượn bộ khác."

Bành Thần cũng vô cùng nghiêm túc thử từng bộ lễ phục một.

Mà đúng là phụ nữ luôn không thể chống cự trước sức hút của những bộ quần áo đẹp đẽ này. Dù biết bộ váy này cũng chẳng phải của mình, hết sự kiện là phải trả lại cho bên kia ngay thì lúc thử váy cũng làm đời lên hương.

Tên thẳng nam như Đại Hải thực sự không hiểu tâm lý của Bành Thần một chút nào hết.

Vậy nên cậu phải nhăn mặt hỏi Bành Thần: "... Chị, lần này mình tới giành giải mà? Có phải dùng nhan sắc đánh bại người khác đâu. Mấy vật ngoài thân như váy vó này thì cứ tùy tiện thử một hai bộ là được mà, thử nhiều như vậy làm gì thế ạ? "

Bành Thần vừa soi gương vừa kiên nhẫn giải thích cho Đại Hải nghe: "Em không hiểu hả? Ai mà chắc chắn biết mình giành được cái giải đó chứ? Chị không chắc chắc đâu, thế em chắc chắn trúng hả?"

Đại Hải thành thật lắc đầu: "Em cũng không!"

Bành Thần: "Thế đấy, có rõ mình được giải không đâu, thế thì phải ăn mặc thật xinh đẹp một chút. Giải không biết có được không, nhưng nay đẹp hay không thì chị biết đấy."

Vương Hà đáp lại lại càng đơn giản hơn: "Giành giải cũng quan trọng nhưng mà ăn mặc chải chuốt xinh đẹp cũng rất quan trọng. Mà tâm trạng của một người đẹp chiến thắng chắc chắn sẽ vui hơn nhiều một người đẹp bị thua."

Đại Hải: "..." Đừng nói gì cả, tự dưng bỗng thấy hai con người này nói cũng có lý.

Cuối cùng Bành Thần đã chọn cho mình hai chiếc váy, một chiếc váy dài màu đỏ rượu vang, điểm nhấn của chiếc váy này là phần lưng được thiết kế lộ phần lưng khá lớn làm tôn lên phần lưng cong cong của Bành Thần. Tới lúc đó Bành Thần sẽ nhờ nhà thiết kế giúp tết phần tóc hơi dài đằng sau, nghĩa là kiểu gì cũng phải làm lộ từ phần cổ, kết hợp với đôi hoa tai kim cương dài, chắc chắn sẽ làm cả hội trường phải xuýt xoa trầm trồ.

Bộ còn lại là đầm đuôi cá bằng nhung cũng màu đỏ rượu vang. Điểm nhấn của bộ lễ phục lần này là lúc mặc sẽ làm tôn lên bờ vai vuông vức cùng phần xương quai xanh quyến rũ. Đỏ rượu vang và vải nhung đều khá kén người mặc, nhưng bản thân Bành Thần đã cón một làn da trắng sáng, lại có một vẻ đẹp động long người, nên khi mặc trên người những màu sắc hay chất liệu này thì càng thu hút.

Bộ lễ phục ấy kết hợp với mái tóc ngắn được uốn xoăn cổ điển, lại thêm đôi môi đỏ mọng, tạo cho người nhìn cảm giác tinh tế và thanh lịch.

Vương Hà sau khi nghe mấy cách kết hợp trang phục của Bành Thần, cảm thấy rằng cô gái này không chỉ có cách chọn quần áo rất hay ho mà tới cách trang điểm và phối hợp phụ kiện rất riêng. Hẳn nào lúc trước dù không có đội ngũ trang điểm chuyên nghiệp, cũng chưa từng để mất phong độ.

Bành Thần ở mảng này lại vô cùng khiêm tốn: "Chị đánh giá cao em hơi cao rồi ạ. Thật ra tới tận bây giờ tạo hình của em chưa bị ai chê bao giờ là vì thật ra em đã đẹp sẵn rồi á, dáng người lại chuẩn, thế nên em mặc gì cũng đẹp, thậm chí trùm bao tải lên vẫn đẹp cơ mà."

Vương Hà: "..."

Đại Hải: "..." Không biết vì sao, tự dưng thấy mấy lời này cứ quen quen sao ta!

Ngày trao giải đang đến rất gần. Địa vị hiện tại của Bành Thần thì cũng là "người mới trong giới giải trí", nên cô cũng không có thời gian đi thảm đỏ một mình, vì thế nên lúc đến là cô sẽ vào trong theo đoàn làm phim "Thế Thân Tiểu Công Chúa" cùng Từ Vi Trần, Từ Giản và mấy người khác.

Hôm nay Từ Vi Trần mặc một bộ âu phục màu đen trang trọng, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng cùng một chiếc nơ bướm. Từ Giản thì mặc một chiếc váy dài lộ lưng đỏ rực rỡ.

Hai người người trái người phải đều nắm kéo tay Từ Vi Trần, đi theo sau đạo diễn, và thong thả đi đến cuối thảm đỏ ký tên.

Trên thảm đỏ có vô số tiếng bấm máy liên tục, ánh sáng trắng chói chớp nhoáng liên tục khiến người ta không thể mở mắt.

Từ Vi Trần kích động đến mức giọng nói còn hơi run rẩy: "Đây chắc chắn là khoảnh khắc khó quên nhất trong lòng em."

Theo những gì hiểu biết của Bành Thần về Từ Vi Trần, cô thấy cái được gọi là khoảnh khắc khó quên trong lời cậu ta chắc chẳng liên quan gì tới lễ trao giải hay thảm đỏ gì đâu. Quả nhiên, giây tiếp theo đã thấy Từ Vi Trần tiếp tục nói mê sảng: "Thực sự là em đang đứng trước nhân dân cả nước đang theo dõi lễ trao giải hai tay khoác hai mỹ nữ hiên ngang đi khắp nơi. Nếu đây mà là bị mấy tên phóng viên chụp lén được, thì chắc chắn sẽ là drama động trời!"

Bành Thần: "..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play