Ngày Bành Thần đi quay quảng cáo là một ngày tươi sáng nắng đẹp.

Vì đã nhiều năm trôi qua kể từ quảng cáo đầu tiên, nên lần này không chỉ có Đại Hải đi cùng mà ngay cả Vương Hà cũng đi theo.

Trên đường tới trường quay, Đại Hải bên cạnh cứ ngồi lướt lướt mấy cái quảng cáo dầu gội tương tự, vừa lướt vừa nói: "Chị, em thấy mấy cái quảng cáo dầu gội đầu trước đó đều là do nữ minh tinh tóc dài nhận, chị coi giờ chị nhận được quảng cáo dầu gội đầu rồi, chị có muốn cân nhắc tới việc để tóc dài không?"

Bành Thần từ chối rất dứt khoát: "Không! Chị thấy tóc ngắn cũng được mà."

Vương Hà phụ họa: "Đúng là không cần, tóc ngắn vẫn hợp với khí chất của Bành Thần hơn."

Thấy hai bà chủ nhà mình đã nói tới vậy, Đại Hải cũng nói: "... Thực ra, em thấy phụ nữ để tóc ngắn cũng được í, nhất là chị Bành í."

Bành Thần liếc nhìn cậu một cái: "Nhưng mà hình như chị nhớ là hình mẫu người yêu trong mộng của người nào đó luôn là thiếu nữ thanh thuần tóc dài mặc váy trắng í nhỉ?"

Nhu cầu sống của Đại Hải bỗng chốc tăng cao: "Thiếu nam hoài xuân nào lúc ấy chả thích mấy cô gái thanh thuần đáng yêu chứ, nhưng cứ đợi tới tuổi như em này thì biết, cô gái thanh thuần chỉ là hình tượng mà thôi, chứ kiểu ngự tỷ tóc ngắn mới mê người nha!"

Vương Hà cười cười vỗ vai Đại Hải: "Không sao, nếu em cứ thích thiếu nữ thanh thuần thì cứ thích đi, bởi vì —— ngự tỷ tóc ngắn cũng không ở trên em được đâu."

Đại Hải: "..." Những lời này tuy không nặng nề lắm, nhưng là tính vũ nhục cao lắm đó nhá!

Ba người luyên thuyên một lúc về vấn đề tóc dài tóc ngắn nhỏ nhặt vậy một lúc, sau đó Vương Hà chủ động nói tới một công việc quan trọng hơn – mở phòng làm việc cho Bành Thần.

Bây giờ Bành Thần chỉ có một người đại diện và một trợ lý, hiện tại có thể là đủ, nhưng sự nghiệp của Bành Thần sẽ ngày càng tiến xa hơn, và khi đó thì nhân lực như vậy thì chắc chắn là không đủ.

Ý của Vương Hà là chờ sự nghiệp của Bành Thần bắt đầu đi lên rồi thì thành lập một phòng làm việc. Dạo gần đây rất nhiều minh tinh cũng mở phòng làm việc của riêng mình, một số độc lập và một ít là dựa vào công ty quản lý để hoạt động.

Khi một minh tinh có một phòng làm việc riêng, thì họ sẽ có một đội ngũ chuyên phục vụ riêng mình minh tinh đó, hơn nữa thì công việc cũng thuận tiện hơn.

Với cái thái độ coi trọng của Giang Tư Ngôn dành cho Bành Thần hiện nạy, thì việc Bành Thần có thể mở phòng làm việc của chính mình cũng chỉ là việc dễ như trở bàn tay.

Nhưng hiện tại vẫn chưa tới thời cơ nên Vương Hà cũng chỉ muốn nói ý nghĩ trước với Bành Thần, một mặt muốn nghe ý kiến cô, mặt khác cũng muốn cô có sự chuẩn bị tâm lý trước.

Bành Thần trước giờ là người nghi ngờ thì không dùng mà đã dùng là không nghi ngờ, mà hơn nữa trong việc xử lý mọi chuyện trong giới giải trí, Bành Thần cảm thấy chắc chắn Vương Hà chuyên nghiệp hơn. Vì thế nên cô trả lời rất dứt khoát: "Tất cả đều được cả, em nghe theo chị hết mà."

Bản thân Vương Hà cũng là một người thẳng thắn, vì thế nên cô cũng thích những người thẳng thắn như Bành Thần, ngay lập tức đã lộ ra biểu cảm hài lòng.

Trong khi mấy người bọn họ đang nói chuyện thì đã đến trường quay rồi.

Lần quay quảng cáo này là cho một sản phẩm dầu gội đầu, phía bên kia cũng có thuê một nhà kho lớn ở ngoại thành, sau đó mời một đạo diễn tương đối nổi tiếng trong ngành đến quay.

Tuy quay quảng cáo không có kịch bản chi tiết như quay phim nhưng cũng vẫn có kịch bản . Các cảnh quay cùng lời thoại thì vẫn có trong đó.

Lần này, người cùng quay quảng cáo với Bành Thần là vài người mẫu nam có chiều cao vào tầm khoảng trên 1m85. Căn cứ theo kịch bản quảng cáo, sau khi dùng xong dầu gội Odia này xong thì mấy người mẫu nam kia sẽ mê đắm cô luôn.

Tóm lại thì đó là một quảng cáo phóng đại một cách thái quá.

May mắn thay, khuôn mặt này của Bành Thần cũng đã làm tăng thêm độ tin cậy của quảng cáo. Bởi vì với gương mặt đẹp như thế này, thì việc để người mẫu nam đó mê đắm cô nàng cũng không phải việc gì khó.

Hồi trước vì để ghi hình chương trình "Đuổi Theo Ánh Sáng Đi Thiếu Nữ" mà Bành Thần đã nhuộm mái tóc ngắn của mình sang màu vàng kim. Sau này khi quay lại đóng phim, vì sợ không thể nhận vai diễn nào được nữa nên cô đã phải nhuộm lại qua màu nâu hạt dẻ. Còn lần này vì quảng cáo dầu gội đầu này, mái tóc ngắn của cô lại chuyển sang màu đen, người ta thì chăm chỉ đổi kiểu tóc, còn cô thì chỉ chăm chăm đổi màu tóc.

Vì là quảng cáo dầu gội đầu nên cảnh đầu tiên là cảnh Bành Thần mặc áo choàng tắm và nhảy nhót một mình trước gương trong phòng tắm với mái tóc đầy bọt.

Lúc đầu, đạo diễn cũng có lo lắng Bành Thần sẽ không hợp tác, bởi vì trước đây quay quảng cáo ông cũng đã gặp một nữ minh tinh bảo làm gì cũng không muốn làm, không vui, suốt ngày chỉ ngại mệt, ngại hóa trang, ...

Nhưng không ngờ Bành Thần lại hợp tác rất tốt.

Đạo diễn bảo làm cái gì cũng sẽ làm hết.

Mà đạo diễn cho tới giờ cũng không biết việc Bành Thần nhảy khá tốt. Thực ra trong kịch bản có một cảnh gọi là nhảy múa trước gương, nhưng chẳng qua là để cho Bành Thần vặn eo lắc lắc hông trước gương để làm trò, nhưng Bành Thần lại hỏi trực tiếp ông: "Nhảy điệu samba ngắn có được không?"

Đạo diễn: "..."

Sao có thể nói không được? Quá tuyệt luôn í chứ!

Sau khi cảnh múa may với đống bọt biển trên đầu kết thúc, chuyên viên trang điểm và làm tóc sẽ lên gội đầu và làm sạch đống bọt biển trên đầu Bành Thần, sau đó sấy tóc cho Bành Thần và xõa mái tóc mới gội còn nguyên hơi nước ra.

Sau đó, tới lúc mấy người mẫu nam xuất hiện.

Trong cảnh này, Bành Thần mặc một chiếc váy đen và nhẹ nhàng từ cầu thang xoắn ốc bước xuống, sau đó lại đi qua đoạn đường chữ T, trong khi mấy người mẫu nam thì đứng bên dưới sân khấu, đưa mắt nhìn cô.

Bởi vì khẩu hiệu của dầu gội Odia là khí chất nữ vương, nên đạo diễn đã nhất mạnh mấy chữ này với Bành Thần trước lúc quay. Ý tứ là để cô có thể triển lộ ra cái gọi là bước chân mang khí thế nữ vương ra.

Đạo diễn: "Có thể không?"

Bành Thần: "Không thành vấn đề."

Đại hải bên cạnh: "..." Xin lỗi, thứ lỗi cho sự ngu ngốc của tôi, thực sự không biết bước chân mang khí thế nữ vương là cái dẹo nào.

Đại Hải chưa bao giờ giả vờ hiểu bất cứ điều gì cậu không hiểu, vì cậu sẽ luôn chủ động hỏi, vì vậy nhân lúc đạo diễn đi tới bên kia giải thích cho mấy người mẫu nam về một số điều cần chú ý khi quay thì cậu đã lặng lẽ ghé vào tai Bành Thần và khiêm tốn thỉnh giáo: "Chị, cái bước chân mang phong thái nữ vương là như thế nào thế a?"

Đôi môi đỏ mọng Bành Thần khẽ hé mở: "Có lẽ là cái kiểu bước chân nhanh tới mức ngay cả người thân cũng không thèm nhìn mặt chăng!"

Đại Hải: ".........!!!" Nhìn không ra đó nha chị gái, thắng thua ăn nhau ở chỗ đó à nha!!!

_

Quá trình quay quảng cáo diễn ra rất thuận lợi, lúc cuối đạo diễn còn cười lớn khen Bành Thần một hồi khiến Bành Thần cũng phải cười cười rụt rè: "Quá khen, quá khen."

Vương Hạ ở bên cạnh cười ôn nhu mà đầy thâm ý: "Trong giới quảng cáo này Bành Thần nhà chúng tôi cũng chỉ là người mới, về sau còn cần đạo diễn thay Bành Thần nhà chúng tôi nói qua vài câu, và tất nhiên cũng mong chúng ta có cơ hội hợp tác thêm lần nữa."

Đạo diễn gật đầu liên tục: "Yên tâm đi, chắc chắn sẽ có mà."

Sau khi hàn huyên thêm chút về công việc, đám người Bành Thần chuẩn bị lên xe rời đi. Thế mà vừa bước tới cửa liền vô tình đụng phải một người cũng khá quen nhưng lại chưa có cơ hội gặp mặt.

Đó là Y Hân, vị thị hậu trước đó đã cùng Bành Thần cạnh tranh lấy vai chính Khúc Linh trong bộ "Tinh Đồ".

Trong buổi thử vai lần trước, Bành Thần cứ nghĩ cô sẽ có cơ hội chiêm ngưỡng dung nhan của thị hậu Y Hân, nhưng lần đó lại không gặp được cô ấy. Thế mà không ngờ được hôm quay quảng cáo này lại vô tình gặp được Y Hân ngoài này.

Mà có vẻ Y Hân và Vương Hà có quen biết nhau, vì lúc gặp nhau hai người còn rất nhiệt tình chào hỏi. Sau khi chào hỏi xong, Vương Hà còn chủ động giới thiệu Bành Thần với Y Hân với nhau.

Mặc dù trước đó cũng có drama "đoạt nhân vật", nhưng loại chuyện như thế này trước đây trong giới giải trí cũng là thường thấy, Y Hân ở trong cái giới này lâu như vậy còn chuyện gì mà chưa trải qua, dù sao thì nhìn bên ngoài cô cũng không bị ảnh hưởng gì lắm bởi phong ba trước đó.

Nếu như tới cả Y Hân, người thua trận trước đó cũng không thèm để ý, thì Bành Thần, người thắng trước đó cũng không thèm quan tâm. Vì vậy sau khi được Vương Hà giới thiệu, Bành Thần đã chủ động vươn tay hữu nghị, giọng điệu vô cùng lễ phép: "Chào nữ thần, tôi là Bành Thần."

Y Hân cũng nhiệt tình đưa tay ra bắt tay Bành Thần, rồi cười tủm tỉm nhìn cô: "Đáng lẽ ra giờ tôi mới là người phải gọi cô là nữ thần mới đúng chứ? Dạo này cô đang rất nổi đó, tôi luôn nghe những người xung quanh nhắc về cô, và gần như mọi người đều khen ngợi cô không ngừng đó. Xem ra sau này thiên hạ là của mấy người trẻ tuổi các cô rồi, chứ mấy cái kiểu đồ cổ như chúng tôi giờ cũng đều lui dần về tuyến sau cả thôi."

Vừa nói, Y Hân lại nhìn về phía Vương Hà bên cạnh: "Vẫn là chị Hà có ánh nhìn tốt, thực sự nhìn ra tiềm năng và tương lai phát triển của Bành Thần nha!"

Vương Hà: "Nào có, nào có! Người trẻ tuổi còn cần thời gian phát triển! Sao có thể giống chị Hân đây, là tượng đài trong giới giải trí này chứ. Ai thích lui về tuyến sau chứ sao cần chị Hân lui về sau được. Người hâm mộ của chị vẫn đang chờ chị ra thêm nhiều tác phẩm đặc sắc hơn nữa cho bọn họ ngắm kìa!"

Chờ sau khi Y Hân và đoàn đội đi ra thì Vương Hà mới dẫn Bành Thần và Đại Hải ra ngoài bãi đỗ xe.

Chờ lên xe, Vương Hà mới mở miệng: "Em cảm thấy Y Hân thế nào?"

Bành Thần: "Em cũng không rõ lắm, nhưng em chắc chắn người này sẽ không thể làm thân được."

Vương Hà liếc mắt nhìn Bành Thần một cái: "Là như thế nào?"

Bành Thần: "Có thể cùng đối thủ cạnh tranh khách khách khí khí thì chắc chắn tâm tư rất nặng, loại người này giao tiếp khá mệt mỏi."

Vương Hạ tỏ vẻ tán thưởng: "Vốn đang muốn nhắc em hai ba câu, nhưng xem ra là tôi đã đánh giá em quá thấp rồi. Cái kiểu người trước mặt còn đang khen em mà sau lưng không biết đã nói xấu em không biết bao nhiêu lần như Y Hân trong giới có đầy, về sau em sẽ biết thôi. Dù sao thì đối với loại người này, có thể thân thiết với em, em cũng có thể thân thiết với người ta, nhưng vẫn không nên xem đó là thật."

Bành Thần gật đầu: "Cảm ơn chị Hà đã nhắc nhở. Em sẽ nhớ kỹ."

Sau khi giải thích tất cả những gì nên giải thích, Vương Hà không nói gì thêm nữa mà chỉ im lặng.

Mặc dù Đại Hải đang tập trung lái xe, nhưng cũng đã nghe hết được, chỉ là vẫn luôn hiểu chuyện không xen ngang vài, thấy Vương Hà không nói thêm nữa thì cười cười rồi nói: "Chị Hà không phải quá lo lắng đâu ạ, chị gái nhà em nhìn qua mặt thì như vậy thôi, chứ cũng không phải là người dễ chọc đâu ạ."

Mặc dù Vương Hà cũng mới ở cùng Bành Thần mấy ngày nay, nhưng cô cũng đã hiểu cái cách hai người này ở chung như hai người bạn, cho nên cô cũng không coi Đại Hải như trợ lý, mà giống một người bạn nhiều hơn. Nghe thế nên cũng thuận miệng nói: "Có chút người gương mặt thì trông như không dễ chọc, nhưng kỳ thực lại rất Phật hệ, còn có mấy người mặt lớn lên trông rất ngọt ngào hiền dịu nhưng tính cách thì cực kỳ tàn nhẫn, đó đều là chuyện bình thường."

Đại Hải: "Chị gái nhà em không phải dạng người đó đâu, chị gái nhà em con người bên trong còn càng khó chọc hơn bên ngoài cơ. Cái này gọi là gì ấy nhỉ? Cái này gọi là trong ngoài đồng nhất!"

Bành Thần: "..."

Đại Hải, chị nghĩ làm trợ lý nghệ sỹ đối với em đúng là kiểu nhân tài không được trọng dụng, nếu không lần sau chị lên hát tướng thanh thì em cũng đi theo diễn cùng chị luôn đi ha!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play