Editor: Tiểu tiên mạn phép cum bách một lần để lấy vía mai thi cho tốt ><
------------------------------------------------
Mặc dù mới là đêm đầu tiên tới đoàn làm phim, nhưng đêm nay Bành Thần ngủ rất ngon, còn Mạch Dịch thì có vẻ dáng ngủ không tốt cho lắm. Bởi hôm sau khi Bành Thần tới phim trường, cô gặp Mạch Dịch ở dưới sảnh khách sạn và thấy dưới mắt anh ta có quầng mắt thâm trông y như con gấu trúc.
Bành Thần nhìn thấy ánh mắt phẫn uất của Mạch Dịch phóng tới chỗ mình thì bỗng dưng không thể hiểu nổi mà muốn cười: "...Câu chuyện ma tối qua tôi kể khiến cậu không thể ngủ được cơ à?"
Mạch Dịch bực bội nói: "... Cũng ngủ được, nhưng đang ngủ thì tôi cứ gặp ác mộng nên giật mình tỉnh dậy tận mấy lần, mà lần nào tôi cũng có cảm giác như có ma đang nằm bên cạnh cơ."
Bành Thần:" ... "
Anh trai, thế cái lúc anh cứ sồn sồn muốn đọ gan kể chuyện ma xem ai dũng cảm hơn thì không phải là tự rước khổ vào thân à?
Đạo diễn Đường nhìn thấy vết thâm quầng của Mạch Dịch bỗng không thể nói lên lời, may mà thời bây giờ kỹ thuật trang điểm cũng khá là chuyên nghiệp, chỉ cần bôi kem che khuyết điểm thì Mạch Dịch lại là cậu trai khôi ngô như trước.
Ngày hôm nay vẫn tiếp tục là một ngày diễn lấy bối cảnh ở trường cao đẳng nghệ thuật nọ.
Mà chủ yếu được chia làm hai phần.
Một bên là đạo diễn casting do thầy Phùng thủ vai vẫn không hề có ý định từ bỏ Bành Thần, hàng ngày ông vẫn chăm chỉ tới trường gặp cô, thuyết phục Bành Thần tham gia bộ phim "Thanh Niên Tri Thức".
Bên khác là Bành Thần kiên quyết từ chối đạo diễn dựa vào tình bạn cũng như cả tình yêu.
Từ chối do tình bạn thì dễ hiểu thôi, chuyện này cũng chỉ là an ủi tâm hồn cho cô bạn thân Kiều Toa!
Nhưng do tình yêu thì lại có hơi phức tạp hơn một chút.
Thật ra Mạch Dịch cũng không đồng ý việc để bạn gái mình làm việc trong giới giải trí. Anh cho rằng giới giải trí quá mức phức tạp. Anh hy vọng Bành Thần có thể tiếp tục học cao học và tiến sĩ với anh, sau đó trở thành một giáo viên sau khi ra trường, cùng nhau sống nốt quảng đời yên bình còn lại.
Lúc đầu Bành Thần cũng đồng ý với Mạch Dịch, nhưng có thể là vì thầy Phùng ngày nào cũng xuất hiện khiến cho anh ta hiểu nhầm. Vậy nên ngày hôm đó là lần cãi vã đầu tiên của hai người.
Cảnh tình cảm thì có khi Bành Thần còn phải suy nghĩ một lúc, nhưng nếu là cảnh cãi nhau thì cô có thể nói ngay và luôn.
Cũng không phải là vì có thiên phú trong việc cãi nhau, mà hoàn toàn là bởi cô là một diễn viên tướng thanh dựa vào cái miệng này mà kiếm sống qua ngày, cho nên bất cứ chuyện gì có thể giải quyết bằng cách mở miệng thì đều không phải là vấn đề với Bành Thần! Trên đời này không có cái gì mà không thể giải quyết được bằng việc cãi vã, mà nếu có thì có thể giải quyết bằng hai lần cãi vã.
Cách Mạch Dịch diễn thì lại rất khác với Bành Thần. Bành Thần có thể ghi nhớ được tất cả lời thoại của mình, tới phim trường cũng chỉ cần diễn thôi, nhưng Mạch Dịch lại không thể, anh chỉ có thể nhớ lời thoại ngay tại phim trường bởi vì nếu nhớ trước tất cả thì anh sẽ quên béng mất.
Vì vậy, mỗi lần trước khi bấm máy, đạo diễn sẽ cho anh thêm vài phút để học thuộc lại lời thoại của mình. Cũng may là anh có trí nhớ khá tốt, có thể nhớ lời thoại gấp đôi người bình thường, đương nhiên là nhớ nhanh quên nhanh, thường thì vừa quay xong cảnh quay là anh đã quên hết cả rồi.
Mạch Dịch đọc lại toàn bộ lời thoại trong cảnh anh cãi nhau với Bành Thần, sau đó đọc lại thêm hai lần nữa là thông báo mình đã chuẩn bị xong.
Vì cảnh cãi vã lần này thiên về cảm xúc nội tâm nên đạo diễn không thể lại giảng diễn cho hai người được, Mạnh Dịch vừa nói chuẩn bị xong là đạo diễn bên này đã bật máy lên và chuẩn bị quay luôn rồi.
Lúc ánh đèn máy quay bật sáng, Mạch Dịch đã đi tới khu vực quay phim, sau đó bắt đầu nói lời thoại đầu tiên với Bành Thần bằng giọng điệu chất vấn: "Khúc Linh, em thực sự từ chối đoàn phim "Thanh Niên Tri Thức" rồi sao?"
Bành Thần nói với ngữ điệu mờ mịt, biểu tình vô tội: "Em từ chối rồi!"
Giọng Mạnh Dịch hơi cao lên, đôi lông mày cau lại đầy vẻ lên án: "Nếu em đã từ chối rồi thì tại sao đoàn phim hàng ngày vẫn tới tìm em? Em có biết bây giờ trong trường học khắp nơi đều đồn thổi, đồn..."
Bành Trần lạnh lùng nhìn Mạnh Dịch: "Đang đồn thôi chuyện gì, anh nói thử cho em xem. "
Mạnh Dịch cường ngạnh nói: "Dù sao cũng không phải lời hay ý đẹp gì, nên anh sẽ không nói, anh chỉ biết rằng nếu cứ như vậy thì sẽ có ảnh hưởng rất lớn tới hai chúng ta, anh chỉ muốn trải qua cuộc sống yên bình trong vườn trường mấy năm nay thôi. Anh thật sự không muốn mình trở thành trò hề mà người ta mang ra tám chuyện."
Bành Thần: "Em mặc kệ người khác đồn thổi điều gì, em chỉ muốn biết thái độ của anh, có phải anh không hề tin em không?"
Mạch Dịch né tránh ánh mắt của cô: "Không phải là anh không tin tưởng em, anh chỉ đang nói sự thật thôi. Chỉ là ngày nào lão Phùng cũng tới trường mình, ai biết thì còn nói ông ta quá ngày chú tâm vào công việc, và còn ai mà không biết thì nghĩ ông ta còn đang muốn theo đuổi em cơ đấy."
Bành Trần tức giận muốn quay đầu bỏ đi, Mạnh Dịch vươn tay nắm chặt tay cô, giọng điệu không còn hùng hổ dọa người như trước, và thậm chí còn có một chút dịu dàng khó tả bởi vì trong kịch bản, vai diễn Khúc Linh của Bành Thần là một cô gái điển hình của người ăn mềm không ăn cứng. Và Mạch Dịch biết cách để Bành Thần phải nghe lời anh ta.
Vì thế mỗi khi Khúc Linh tức giận, anh ta lại bắt đầu chơi bài tâm trạng.
Mạch Dịch: "Anh biết giới giải trí thực sự vô cùng phồn hoa và tươi đẹp, nhiều người chỉ cần nổi tiếng một chút cũng có thể kiếm tiền dễ dàng, nhiều người vất vả cả đời cũng không bằng một minh tinh diễn một bộ phim. Những cô gái xinh đẹp như em động tâm cũng là chuyện bình thường, nhưng Linh Linh à, anh thực sự mong em suy xét lại vì tình yêu của chúng ta. Thế giới đó quá mức phức tạp, nó thực sự không hợp với em, mà gia đình anh lại là một gia đình truyền thống bình thường. Họ tuyệt đối sẽ không chấp nhận việc bạn gái anh là người nơi đó... "
Bành Thần thấy ngữ điệu của anh cũng đã dịu lại thì cũng lại không định đi nữa nhưng giọng cô cũng đã trầm hẳn xuống: "Nhưng thực sự là em đã nói không biết bao nhiêu lần với thầy Phùng rồi, cũng từ chối ông ấy rất nhiều lần rồi."
Mạnh Dịch nói như chém đinh chặt sắt: "Như vậy có nghĩa là em từ chối còn chưa đủ, vẫn làm cho người ta có hy vọng, cho nên khẳng định đoàn làm phim sẽ tới tìm em lần nữa."
Đôi môi của Bành Thần mấp máy, nhưng cô lại không nói gì. Bởi vì chỗ này cô thực sự không có lời thoại nào, cô ấy chỉ đứng đối diện máy quay với vẻ mặt vô cùng ủy khuất, thậm chí đôi mắt của cô còn hơi phiêm phiếm đỏ.
Đạo diễn nhìn màn ảnh nhỏ sau máy quay vừa lòng gật gật đầu. Không tồi đó, nói khóc là khóc được, tính thích nghi cũng ổn áp phết đó.
Mạnh Dịch nhìn thấy đôi mắt hơi đỏ của Bành Thần, giọng điệu lại dịu dàng hơn một chút: "Linh Linh, không phải là anh không tin em, anh chỉ nghĩ là có lẽ em không giỏi từ chối người khác, hoặc là cách em từ chối người khác quá uyển chuyện, có thể làm người ta không hiểu cho lắm, nếu không thì thế này đi, em có danh thiếp của vị đạo diễn Phùng đó đúng không? Em gọi điện thoại cho ông ấy để anh coi coi em từ chối ổng kiểu gì nào."
Bành Thần lại càng cảm thấy rất thất vọng.
Cảm giác không được người mình thích tin tưởng khiến cô không thể bình tĩnh mà nghĩ thêm cái gì được, cho nên cô từ chối lời đề nghị của Mạch Dịch không chút do dự: "Em không gọi, anh tự đi mà gọi."
Kết quả là Mạch Dịch cũng cầm điện thoại của Bành Thần, định nhấc máy gọi cho thầy Phùng.
Bành Thần bỗng dưng cảm thấy mình không thực sự hiểu người trước mắt này, cô đưa tay lên lau vội giọt nước mắt rơi trên khóe mắt, sau đó hỏi Mạnh Dịch: "Em hỏi anh một câu, anh thành thật mà trả lời em đi?"
Mạch Dịch gật gật đầu: "Được thôi, em hỏi đi."
Bành Thần: "Vậy nếu như em cứ kiên quyết muốn vào giới giải trí thì anh sẽ chia tay với em thiệt chứ?"
Mạnh Dịch không nói gì, nhưng vẻ mặt của anh đã nói lên tất cả.
Bành Thần lạnh lùng nhìn anh ta và nói câu thoại cuối cùng: "Mạch Dịch, anh thực sự khiến em quá thất vọng."
...
Cảnh này diễn liền một mạch từ đầu tới cuối đã qua.
Sau khi quay xong, đoàn phim lại bắt đầu chuẩn bị phim trường, đạo cụ và ánh sáng cho cảnh quay tiếp theo, còn Bành Thần thì quay lại ghế salon nghỉ ngơi. Đại Hải đã nhanh chóng rót nước cho cô từ trước, Bành Trần cầm lên uống một ngụm, ừm, nhiệt độ vừa phải.
Bành Thần tỏ vẻ hài lòng, vậy nên sau khi uống nước và ngồi xuống, vẻ mặt của cô cũng thoải mái hơn nhiều.
Đại Hải vừa nãy vẫn nghiêm túc nhìn cảnh cô và Mạch Dịch quay phim, và cậu vẫn còn đắm chìm trong phân cảnh đó, vì vậy tranh thủ Bành Thần đang nghỉ ngơi, cậu chủ động tiến tới nói chuyện phiếm với Bành Thần: "Chị à, nếu là chị, bạn trai chị hay gia đình bạn trai cũng phản đối sự nghiệp của chị, còn thuyết phục bạn ra khỏi ngành này thì chị có nghĩ tới iệc chuyển ngành không?"
Bành Thần nghiêng đầu nghĩ nghĩ: "Đổi, chắc chắn sẽ đổi."
Đại Hải còn chưa kịp để lộ ra sắc thái ngạc nhiên thì đã nghe Bành Trân tiếp tục nói: "Nhưng chuyển ngành phiền phức quá, đổi bạn trai thôi!"
Đại Hải: "..."
Cậu vừa mới nghĩ cái kiểu coi tình yêu đặt lên hàng đầu này không giống phong cách của chị gái nhà mình cho lắm! Hóa ra là muốn đổi bạn trai nha, đúng là đơn giản mà xong luôn.
Mấy cảnh diễn ở vườn trường qua một tuần cũng đã kết thúc mỹ mãn. Kết thúc chung còn có tình yêu trong sáng của Bành Thần và Mạch Dịch theo kịch bản. Điều này cũng dễ hiểu, vì nữ chính có tâm sự nghiệp thì không cần dùng não yêu đương nhá!
Mạch Dịch đối chuyện này cũng vẫn còn xúc động: "Quả nhiên là tình vườn trường sẽ không có kết thúc đẹp mà! Bộ phim này mới bắt đầu, thế mà tình yêu của tôi đã kết thúc rồi."
Bành Thần cũng rất xúc động: "Chỉ có mỗi cảnh yêu đương chia tay thế này mà dám kéo dài tới một tuần lận? Chậm ghê má!"
Mạch Dịch: "..." Cô là yêu ma quỷ quái hay sao hả?
Sau khi quay xong mấy cảnh vườn trường, Bành Thần theo cả đoàn đến Ma Đô, vì phần lớn những cảnh quay tiếp theo đều lấy bối cảnh tại Ma Đô này.
Bành Thần cùng các diễn viên khác và nhân viên đoàn phim đều ở trong cùng một khác sạn, nhưng đoàn phim lại sắp xếp cho cô một phòng lớn. Dù sao thì trong kịch bản nhân thiết của cô vẫn là một nữ minh tinh nổi tiếng, cho nên phòng trong khách sạn cũng phải cho hợp với thân phận nữ minh tinh một chút.
Cơ mà nhà của Bành Thần hiện tại còn trông giống nhà của một minh tinh hơn cơ.
Cảnh diễn ngày hôm nay là cảnh bộ phim mới của Bành Thần đã mang về cho cô giải thưởng người mới xuất sắc nhất vì thế đã tổ chức một buổi tiệc tại gia, mà Kiều Toa trong vai Chu Tiểu Mạch, người bạn thân nhất với Bành Thần, đương nhiên cũng đồng ý tham gia bữa tiệc này.
Để có thể cấp cho Chu Tiểu Mạch thêm vài nhân mạch trong giới mà Bành Thần không chỉ mời một vài diễn viên có quan hệ tốt với cô mà còn đặc biệt mời một số nhà đầu tư, nhà sản xuất, đạo diễn và các nhân vật khác đến buổi tiệc. Buổi tiệc nhìn qua rất xa hoa lộng lẫy.
Nếu không phải biết đây chỉ là một buổi tiệc ăn mừng thì bọn họ còn tưởng rằng đang tham dự lễ trao giải nào đó cơ!
Lúc này Bành Thần không biết rằng Kiều Toa đã bắt đầu ngầm ghen tị với cô, còn ngu ngơ đem cô ta trở thành bạn tốt! Cô cầm tay Kiều Toa đi khắp nơi, giới thiệu mọi người với Kiều Toa.
Kiều Toa ngoài mặt cười hì hì, nhưng trong lòng cô đã nguyền rủa Bành Thần không biết bao nhiêu lần.
Đoạn này kết thúc là tới đoạn một nhà sản xuất nhỏ trong giới đi ra thông đồng với Kiều Toa.
Những người trong giới này đều là nhân tinh, Bành Thần lại không nghĩ Kiều Toa có thể bị những người này làm mụ mị đầu óc, nhưng trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Vì vậy, khi Bành Thần bị người khác gọi đi, chỉ còn một mình Kiều Toa đang đứng ở ban công hóng gió lớn thì nhà sản xuất đó đã xuất hiện.
Nhà sản xuất: "Có phải cô đang cảm tháy hâm mộ cô ta, thậm chí còn ghen ghét nữa không?"
Kiều Toa giả ngu: "Tôi không hiểu anh nói cái gì."
Nhà sản xuất hơi hơi mỉm cười: "Giả ngu như thế không thú vị gì cả đâu!"
Kiều Toa không nói, chỉ yên lặng ngắm phong cảnh bên ngoài, lúc lâu sau, cô khẽ thở dài nói: "Có lẽ tôi thực sự không thích hợp với giới này nhỉ! Rõ ràng là tôi luôn luôn nỗ lực, nhưng lúc nào cũng chỉ thiếu một chút. Không biết là do tôi kém may mắn hay do tôi không phù hợp kiếm cơm nơi này..."
Trên mặt của nhà sản xuất này lại cười tươi hơn một chút: "Thật ra thì không có gì là hợp hay không. Cô chỉ thiếu một cơ hội để tỏa sáng mà thôi. Nhưng cái loại như cơ hội này í mà, có hay không là một chuyện, mà cô có thể nắm bắt được hay không lại là một chuyện khác."
Tên này vừa nói vừa duỗi tay ra chỗ Kiều Toa một hồi lâu.
Khi nhà sản xuất vừa rời đi, trên lan can ban công trước mặt Kiều Toa đã có thêm một tấm thẻ phòng. Kiều Toa nhìn chằm chằm tấm thẻ phòng hồi lâu mới nhẹ nhàng cầm tấm thẻ phòng lên, bỏ vào trong túi xách, sau đó mới xoay người rời khỏi ban công.
...
Cảnh này không liên quan gì đến Bành Thần, nên Bành Thần chỉ ngồi trong góc chống cằm xem, Đại Hải ngồi cảnh cũng học theo bộ dáng cô mà chống cằm theo.
Hai người còn nhỏ giọng thảo luận bày tỏ tâm tình.
"Trên đời này lại có một cô gái ngu ngốc như thế trong giới giải trí sao? Một người đàn ông xa lạ đưa cho cô ta thẻ phòng, cô ta cũng sẽ tin sao?"
Đại Hải: "Tất nhiên, không chỉ có mà còn rất nhiều nhé! Chị không nghe nhiều người tán dóc với nhau à, còn bảo là một số người mới vì muốn lấy được nhân vật này kia còn phát thẻ phòng cho tất cả mọi người trong đoàn từ trên xuống dưới cơ."
Bành Thần ra vẻ khiếp sợ: "Thế thì chả giống trong truyện à? Giả đúng không?"
Đại Hải: "Nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống mà!"
Đại Hải: "Chị nè, nếu là chị... À không, đáng lẽ không nên hỏi chị, chắc không ai dám đưa thẻ phòng cho chị đâu." Thật ra cũng có. Trước đó cũng có một nhà sản xuất, thừa dịp say muốn động tay động chân với chị gái nhà cậu, thế nhưng anh ta chưa kịp duỗi cái móng heo qua thì đã bị một chưởng đập túi xách của chị mà ngã lăn quay ra đất. Nhà sản xuất kia bây giờ cứ nhìn thấy Bành Thần phỏng chừng vẫn còn thấy đau đầu lắm đấy!
Kết quả Bành Thần lại vui mừng chờ đợi: "Tính cái gì nữa, cần gì phải tính với chả toán, chúng ta tới tưởng tưởng viễn cảnh này một chút nào! Có người đưa thẻ phòng cho chị à, vậy phải xem chị nhận được quả kịch bản nào đã? Nếu chị nhận được kịch bản của một bé loli đáng yêu, thì chị cũng không thể động thủ luôn, chỉ có thể gào mồm kêu người khác tới cứu thôi! Còn nếu chị lấy được kịch bản ngự tỷ bạo lực thì chắc chân tên đó gãy mọa thành ba khúc rồi... Còn nếu chị lấy phải kịch bản nữ tổng tài thì hé hé hé hé..."
Đại Hải: "...????"
Trời ơi chị em ơi, người ta vẫn còn đang là trẻ con đây nè!