Từ bệnh viện ra, Dư Đường đến buồng điện thoại công cộng gọi điện cho Tô Sóc.
Lúc này Tô Sóc rất nhanh có mặt đón cậu chỉ là sắc mặt không được tốt lắm. Vừa khởi động xe, liền quay sang nhìn Dư Đường nói: “Tôi đưa cậu trở về trước, trong nhà có một chút chuyện, nên cơm trưa cậu tự ăn một mình.”
Dư Đường hỏi chuyện gì, Tô Sóc thờ ơ cười: “Chẳng phải những chuyện vặt kia sao. Ông ấy ở bên ngoài nuôi dưỡng tình nhân không biết quản lý khiến người ta lại tới đến tận cửa kiếm chuyện chứ sao.”
Vừa dứt lời, điện thoại liền vang lên, máy vừa mới kết nối, liền nghe thấy tiếng mẫu thân ở trong điện thoại khóc thét: “Tiểu Sóc!!! Con đừng trở về đây! Đừng trở về! Mẹ sẽ thu thập hành lý cùng con dọn đi. Chúng ta cùng nhau đi tìm Đường Đường, không ở trong cái nhà này đợi nữa! Nơi này chứa không được hai mẹ chúng ta nữa!”
Tô Sóc thở dài: “Mẹ, người trước tiên chờ con, con lập tức trở về nhà.”
Hắn mệt mỏi cúp máy trước mà âm thanh than khóc của mẹ mình còn quanh quẩn trong điện thoại. Loại chuyện này tại Tô gia cách một khoảng thời gian liền tái đi tái lại một lần. Tô Sóc bất đắc dĩ nhéo nhéo mi tâm, không biết lần này lại muốn phí bao nhiêu lời ngon tiếng ngọt mới có thể đem tâm trạng của mẹ ổn định lại.
Ghế sau đột nhiên truyền đến thanh âm: “Em và anh cùng nhau về nhà một chuyến.”
Tô Sóc quay đầu về sau nhìn, xác định lời này là từ bên trong miệng Dư Đường nói ra, biểu hiện đầu tiên là kinh ngạc, sau đó bác bỏ nói: “Vẫn là trước triên đưa cậu trở về ở trên núi vì trong nhà quá loạn. Cậu sẽ không có cách nào nghỉ ngơi thật tốt.”
Không biết là xuất phát từ tâm lý quan ngại Dư Đường thấy tình cảnh gà bay chó sủa của nhà chồng hay sao nữa nên Tô Sóc quyết định chở cậu về trước. Mặc dù ở Tô gia không chỉ một lần bởi vì chuyện này huyên náo, loạn cào cào. Tô Sóc nghĩ đi nghĩ lại quyết định không nên để Dư Đường thấy cảnh này.
Trong mắt người ngoài chỉ thấy Tô gia vô cùng hòa thuận nhưng chỉ có người trong nhà mới biết nhà họ Tô náo loạn nhộn nhịp như cái rạp xiếc trung ương vậy chứ.
“Không có việc gì. Kết quả kiểm tra không có vấn đề gì.” Dư Đường nói tiếp: “Thật ra là lâu rồi không gặp mẹ nên muốn cùng nàng trò chuyện.”
Cũng là một kế hay! Nếu thấy Dư Đường thì nói không chừng mẹ sẽ không có bộ dạng khóc lóc trôi hết phấn son mà lại than thở với hắn nữa. Sau khi cân nhắc mọi chuyện, Tô Sóc quyết định mang theo Dư Đường trở về nhà.
Thật tốt vì lúc vừa về đến nhà thì Nguyên Nhân” đã rời đi, trong phòng khách lớn như vậy liền thấy dáng vẻ của mẹ Tô Sóc quanh quẩn thút tha thút thít khóc, ba Tô thì vẻ mặt lúng túng ngồi ở một bên, nhìn thấy hai người liền như nhìn thấy cứu tinh vậy, vội nói: “Tiểu Sóc cùng Đường Đường trở về rồi đấy á.”
Nàng lập tức ngừng lại nước mắt, lôi kéo Dư Đường ngồi tại bên người nàng, ngồi bên cạnh sờ tóc của cậu vừa nói: “Con dâu ngoan của mẹ. Rốt cuộc con cũng trở về rồi, có phải là nghe nói mẹ chịu nhiều ủy khuất nên trở về làm chỗ dựa cho mẹ phải không?”
Dư Đường không thích cùng người thân cận, nhưng mà Tô mẫu bình thường đối với cậu rất tốt, dưới mắt lại tình huống đặc biệt nữa nên cậu liền xoa dịu không khí đang căng như dây đàn này, thuận theo nàng nói: ” Dạ.”
Tô mẫu nghe được lời này từ cậu lại muốn khóc, lôi kéo Dư Đường liền bắt đầu kể khổ: “Đường Đường con không biết đâu, vì con không ở nhà vào lúc nãy thôi. Chuyện kia không muốn nói nữa nhưng mặt nữ nhân đó lại tới tận cửa không biết bao nhiêu lần rồi. Dựa vào cái gì chứ! Không biết nàng ấy cùng với ai sinh con hoang rồi đến Tô gia vọng vọng tưởng đòi cho con nàng nhận tổ quy tông chứ…”
Ba của Tô Sóc nghe không vô, xen vào nói: “Cái gì gọi là con hoang? Nghiên Nghiên là ta với nàng ấy tạo ra.”
“À. Vậy Tiểu Sóc cũng không phải là ngươi cùng ta tạo ra đúng không?” Tô mẫu giận tím cả người liền phản kích, nói ra câu nào cũng hợp tình hợp lý không sợ để con dâu chế giễu, nói: “Tiểu Sóc là đứa con đầu tiên và cũng là thiếu gia duy nhất ở Tô gia này. Thế nào, anh muốn đem Tô Nghiên trở về làm Nhị thiếu gia? Tôi cho anh biết có nghĩ cũng đừng nghĩ! Chỉ cần tôi còn sống một ngày thì hai mẹ con của nàng cũng đừng nghĩ đến việc bước chân vào Tô gia nửa bước!”
Tô phụ sắc mặt tái xanh, nghĩ đến nhà việc nhà mình cũng có danh tiếng cùng chuyện này đúng thật là ông không chiếm được lý mới không có cãi lại được với vợ mình ngay tại chỗ, liền đứng lên bộ dạng hầm hừ vung tay rời đi.
Tô Sóc cùng Dư Đường một người một bên trấn an mẫu thân, thật vất vả khuyên nhủ. Tô mẫu thấy Tô phụ đi, lại bắt đầu lau nước mắt: “Mệnh của ta làm sao khổ như vậy chứ, đồ lão già còn không biết tuổi còn ra ngoài hái hoa ngắt cỏ, khi hắn còn trẻ cũng không để ta bớt lo… Nói tới nói lui, hay là bởi vì chỉ có một đứa con trai, lại không có cháu trai nối dõi tông đường nên mới có chuyện rơi xuống như hôm nay. Loạn một hồi liền bị người ta bắt nạt đến nông nỗi này.
Đột nhiên mẹ chồng lái sang chuyện khác với tốc độ nhanh chóng, để Dư Đường ngớ người nửa ngày không có kịp phản ứng.
Tô mẫu nắm lấy Dư Đường tay: “Đã cùng nhau trở về, liền cùng Tiểu Sóc nắm chặt tay làm hòa được không con? Trong phòng còn dư nhiều chỗ trống lắm với lại đây là thời điểm thích hợp sinh ra một đứa bé. Con đừng lo gì hết. Con cứ việc sinh, mẹ giúp con chăm cháu.”
Lần đầu tiên có người chờ mong cậu cùng Tô Sóc có em bé, khiến cho trong lòng Dư Đường có chút vui vẻ không nói thành lời, còn chưa kịp lên tiếng thì liền bị Tô Sóc đoạt trước: “Sinh cái gì mà sinh? Hỏi qua ý kiến của con rồi sao?”
Tô mẫu quát lớn hắn: “Nín! Con ở chỗ này không có quyền lên tiếng nói chuyện.”
Tô Sóc cũng không tức giận, buông tay nói: “Không chỉ ở chỗ này thôi đâu. Con ở đâu đều cũng không có quyền lên nói. Hôn nhân của chính mình không thể làm chủ, kể cả việc muốn hay không tạo ra hài tử cũng không có hỏi hay bàn qua với con. Hóa ra coi con là ngựa giống để duy trì thế hệ sau này thôi sao.”
Tô mẫu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn hắn, nói: “Đường Đường có chỗ nào không tốt hả? Hai người các con mà sinh ra hài tử nhất định thông minh lại xinh đẹp.”
Tô Sóc căm ghét nhất bị người khác bài bố, bực bội đứng lên, lạnh mặt lấy nói: “Dù sao đi nữa thì con đều không muốn. Cho dù có sinh ra thì con cũng không muốn nhận.”
Sau khi ăn cơm tối xong, Tô mẫu liền lôi kéo Dư Đường dùng đủ mọi cách giữ lại cậu ở lại. Dư Đường đành phải ứng phó bằng cách nói chờ nghỉ phép xong lập tức chuyển về nhà, bình thường rảnh rỗi sẽ gọi điện thoại cho nàng.
Tô Sóc đưa Dư Đường về nhà ở trên núi, sau khi dừng lại chờ đèn đỏ thì trong xe yên tĩnh đến dọa người, Tô Sóc cảm thấy nhàm chán, mở ra nhạc nghe thì một âm thanh nữ nhân cất cao giọng hát.
Thì ra chính là nữ ca sĩ Giang Khả Trừng gần đây nàng đang rất nổi tiếng và được mọi người yêu mến. Dư Đường nhớ kỹ thanh âm của nàng vì lúc nói chuyện giọng nàng rất ngọt ngào.
Còn nhớ năm ngoái vừa mới kết hôn. Lúc ấy, Tô Sóc tâm lý phản nghịch cực kỳ nghiêm trọng, hắn liền ra ngoài ba ngày mấy đêm không thấy bóng dáng. Có một lần nghe bạn học nói Tô học trưởng tại nhà thi đấu của trường chơi bóng. Dư Đường không nói hai lời liền đuổi theo, đến bên kia trận bóng đã kết thúc, có mấy người bạn học còn ở lại sân đang hưng phấn thảo luận ——
“Không nghĩ tới Giang Khả Trừng thế mà cùng Tô học trưởng có quen biết nha. Còn đặc chỗ mà chạy tới đây để cổ vũ động viên học trưởng.”
“Giang Khả Trừng thật xinh đẹp a, cùng Hà Linh học tỷ có thể nói là ngang ngửa nhau về mặt sắc đẹp đấy.”
“Nàng đi đến chỗ ấy ngồi cổ vũ thôi thì các Alpha trong sân bóng đều ra sức đánh hăng hơn.”
“Đừng nghĩ vậy chứ! Người ta cũng chỉ có thể để ý học trưởng Tô thôi.”
Dư Đường hỏi bọn hắn Tô Sóc đi chỗ nào, sau đó chân không dừng bước đuổi tới phòng thay quần áo. Vừa vào cửa liền trông thấy Giang Khả Trừng đang giúp Tô Sóc mặc áo khoác, hai người nói nói cười cười rất hợp, tình chàng ý thiếp phảng phất như chung quanh không có ai khác ngoài hai người họ.
Trong phòng có đội viên khác trông thấy Dư Đường, lên tiếng nhắc nhở: “Anh! Chị dâu đến.”
Tô Sóc hướng mắt về phía cổng nhìn ra, làm như không thấy sự hiện diện của cậu mà ôm lấy eo của Giang Khả Trừng, tiếp tục cùng với nàng nói lời tán tỉnh: “Bảo bối ca hát dễ nghe như vậy, sau này sinh ra hài tử nhất định giống như em, giọng nói thật ngọt.”
Giang Khả Trừng đã sớm nghe nói Tô Sóc cùng vợ mới cưới về như nước với lửa, sớm muộn cũng đến nước muốn ly hôn. Nàng từ lâu đã ôm mộng vào hào môn nay xem như đã có cửa. Liền còn có tranh thủ cơ hội, lúc này ôm chầm lấy Tô Sóc. Tại nơi có nhiều người đều có thể nghe được, cất cao âm lượng nũng nịu nói: “Nếu như anh muốn, người ta liền sinh cho anh một hài tử khấu khỉnh nha.”
Tô Sóc cười gõ nhẹ vào cái mũi của nàng, cưng chiều nói: “ Em dám sinh, anh liền chiều theo ý của em.”
Dư Đường lúc ấy cũng không mấy tức giận. Rõ ràng trong mối quan hệ này Tô Sóc là bị cậu sử dụng thủ đoạn mà bức hôn, hắn không phải không nói đạo lý. Có thể lý giải vì Tô Sóc thương mẹ hắn nên mới chấp nhận cuộc hôn nhân này. Cậu nghĩ thầm nên chờ thêm một khoảng thời gian thì mọi chuyện liền tốt đẹp, bọn họ rồi sẽ có nhiều thời gian để hiểu nhau thôi.
Mà bây giờ, thình lình nhớ lại chuyện trước đó gặp mặt Giang Khả Trừng, nghĩ đến lúc trước nghe được đối thoại, trong thân thể của cậu bây giờ như bị thổi vào luồng khí lạnh, phảng phất giống như đặt mình vào trong nơi băng giá tận cùng của trời đất, chỉ chốc lát sau tay chân đều lạnh buốt.
Tập trung nhìn về phía trước lái xe, Tô Sóc tựa hồ nghe Dư Đường nói chuyện mà không nghe rõ, đem tiếng nhạc điều chỉnh nhỏ lại, hỏi: “Cậu gọi tôi à?”
Dư Đường nói: “Dừng lại.”
Tô Sóc không hiểu lắm, hỏi lại: “Dừng lại gì cơ?”
“Tắt nhạc đi.”
Tô Sóc ánh mắt dao động liền hiểu rõ chuyện gì, bèn nói: “Thế nào, lại ăn dấm nữa à? Nghe nhạc cũng không được sao?”
Dư Đường không giải thích, chỉ lặp lại nói: “Tắt nhạc.”
Tô Sóc ở trong nhà đã bị chọc tức đến nghẹn, tâm tình liền không tốt, cà lơ phất phơ nói: “Không liên quan, không thích nghe đem đồ bịt hai tai lại đi.”
Trầm mặc một lát, Dư Đường đổi yêu cầu, nói: “Dừng xe.”
Tô Sóc không kiên nhẫn: “Làm gì?”
“Em muốn xuống xe.”
Tô Sóc nhíu mày: “Cậu lại sao nữa? Nói chuyện dễ nghe không được đúng không? Mới đi về nhà tôi một chuyến thì đã có mẹ tôi làm chỗ dựa cho cậu thì cậu liền cảm thấy mình là người đứng đầu của Tô gia sao?”
Kính chiếu hậu phản chiếu lại hình ảnh của Dư Đường mi mục như họa, không rõ biểu hiện gì, chỉ nghe từ miệng cậu những lời máy móc động: “Em muốn xuống xe.”
Tô Sóc tức đến nỗi sinh khí không có chỗ xả giận, bực tức hung hăng đập xuống tay lái tiếp tục chạy không ngừng sau đó bỗng nhiên rẽ ngoặt, săm lốp xe trượt dài trên mặt đất tạo ra tiếng vang thật chói tai, cuối cùng mới dùng chân nhấn phanh thắng gấp.
Dư Đường ngồi trong xe bất ngờ với việc xe dừng lại đột ngột làm cho trọng tâm bất ổn, cái trán đập đến ngồi trước chỗ tựa lưng, lập tức đầu váng mắt hoa cảm giác như muốn nôn mửa.
Dư Đường đưa tay sờ một cái cái trán, lại cách một lớp quần áo nhẹ nhàng vỗ vỗ trái tim đang đập mạnh trong lồng ngực, sau đó không nói tiếng nào mở cửa bước xuống xe.
Mắt thấy xe phát ra tiếng ầm ầm khởi động máy liền nhanh chóng đi rời, Dư Đường ôm lấy bụng mình cảm thấy đau ẩn ẩn, tại bên đường chậm rãi ngồi xổm xuống.
Cậu cực kỳ chán ghét cơ thể của chính mình, chẳng qua là không có Alpha bên cạnh chăm sóc liền suy yếu vô dụng thành dạng này.
Cậu càng hận chính mình vô dụng, không chiếm được cảm tình với Tô Sóc, liên lụy Bảo Bảo trong bụng cũng không được chào đón đến thế giới này.
Cho dù tính tình của cậu lãnh đạm thì sao chứ? Dù sao đi nữa trời sinh ra Omega thì ít nhiều tính tình cũng hay đa sầu đa cảm. Lúc trước, cậu không phải là không có nghĩ tới một chút xíu ảo tưởng nhỏ bé. Nếu như Tô Sóc biết sự tồn tại đứa bé này sẽ giống như cậu mà rất vui mừng cũng nói không chừng đấy chứ?
Mà bây giờ thì sao đây? Giống như bản thân đang nằm mơ một giấc mơ thật đẹp nhưng không có thật đến khi cậu tỉnh dậy liền bị hiện thực phá tan thành từng mảnh, lưu loát bay tới không trung, đến nỗi mảnh vụng rơi xuống liền biến mất không thấy gì nữa.
Thì ra Tô Sóc không phải không muốn có con, chỉ là không muốn cậu sinh cho hắn mà thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT