Sau khi xác nhận mấy lần, Tô Sóc mới tin tưởng Dư Đường không có ý định cùng hắn ly hôn là thật.
Trời ban điềm lành, pháo cùng vang lên, nếu không phải sợ đem người hù dọa, Tô Sóc hận không thể đem Dư Đường ôm xuống xe rồi ở chỗ này ôm lấy cậu xoay mấy vòng, tâm tình kích động không có chỗ để hắn bung lụa ăn mừng.
Đường đến cục dân chính xem như thôi, Tô Sóc đem Dư Đường mang về nhà. Tô mẫu cũng cao hứng không ngừng được, gọi phòng bếp chuẩn bị cả bàn đồ ăn, còn muốn mời sui gia đến nhà họ Tô ăn mừng náo nhiệt. Đến khi Dư Đường nói hai vị phụ thân không có ở nhà thì mẹ Tô mới bỏ đi suy nghĩ.
Cơm nước xong xuôi, Tô Sóc dẫn Dư Đường đến phòng đã chuẩn bị cho bé con, bên trong được trang trí nhìn rất hoạt bát đáng yêu, thảm, giấy dán tường, tủ âm tường đều là nhân vật trong phim hoạt hình, chỉ có chất liệu gỗ của cái nôi tương đối mộc mạc.
Thấy Dư Đường nhìn chằm chằm nhìn vào cái nôi, Tô Sóc có chút xấu hổ: “Đây là do anh làm, đi mấy cửa hàng mới chọn được cái này. Em nhìn nó không quá đẹp, nhưng thật ra nó rất rắn chắc, cũng dùng rất tốt.”
Tô Sóc nói xong thì tự mình ngồi xuống, đặt mông ngồi xuống, hai chân dài treo ở bên ngoài lắc lư: “Em nhìn này, anh nằm cũng không có vấn đề gì.”
Dư Đường dùng trầm mặc không nói ý là đã khẳng định chất lượng của cái nôi.
Ban đêm, mẹ Tô sai người đưa mấy loại xe cho trẻ em tới trong phòng khách xếp thành một hàng, Dư Đường thì tùy tiện chọn một chiếc, Tô Sóc ngược lại ngắm tới ngắm lui vẫn không quyết định chắc chắn được. Cuối cùng đưa tay lên chỉ ba chiếc xe, cực kỳ sảng khoái nói: “Đến lúc bé con lớn rồi ngồi chiếc xe kia sẽ thật sự yêu thích quay sang nhìn chiếc khác liền cao hứng mà thích thú, xe nào mà bé con thích thì đều giữ lại.”
Trời tối thêm một chút nữa, Dư Đường vẫn là muốn về nhà, nói anh trai Dư Sênh đang ở nhà chờ mình.
Tô Sóc đem người đưa đến cửa nhà, lúc xuống xe liên tục do dự, giữ chặt Dư Đường tay, nói lắp lấy hỏi: “Anh, anh có thể thân thiết với em được không?”
Trước đó không để hắn thân cận, lúc có bé con cũng không cho hắn an ủi, Dư Đường không biết hắn tại sao lại đột nhiên xấu hổ, cậu nhìn hắn một hồi, sau đó nhỏ nhẹ gật đầu.
Yết hầu của Tô Sóc hung hăng nhấp nhô lên xuống nuốt nước miếng, hắn chậm rãi tiến lên, nghiêng đầu xuống trên môi Dư Đường ấn xuống một nụ hôn.
Số lần bọn họ hôn chỉ có thể đếm trên năm đầu ngón tay. Lần đầu tiên là say rượu đêm hôm đó, lần thứ hai là mấy ngày trước, lần thứ ba thì chính là hiện tại, ít đến mức Dư Đường được hôn thích ứng này mà tới gần, Tô Sóc đem cả người cậu ôm trọn vào lòng để hôn, Dư Đường phản xạ có điều kiện mà sợ sệt lui về sau.
Bờ môi của Dư Đường rất mềm, trên miệng còn chút vị ngọt vì ăn kẹo que bí đỏ, Tô Sóc vẫn chưa thỏa mãn, lại không dám làm quá mức, hôn xong liền buông tay ra, luyến tiếc nhìn cậu đi vào.
Tắm rửa xong, Dư Đường nhận được tin nhắn chúc ngủ ngon của Tô Sóc, xem xong không có chút quan tâm bỏ qua, trước tiên đi lâu khô tóc rồi tính. Không bao lâu, mấy phút sau tiếng chuông điện thoại di động vang lên, Tô Sóc ở đầu bên kia vội vã cuống cuồng gọi vợ: “Bảo bối?”
Lúc trước Tô Sóc từng đùa giỡn gọi cậu là bảo bối, tin nhắn gửi đến suốt ngày nhắn đều gọi bảo bối, vậy mà lần này không biết tại sao Dư Đường nghe được hắn gọi như vậy khiến màng nhĩ ngứa ngáy, đáy lòng chấn đồng mà run rẩy. Không hiểu sao bản thân có chút khẩn trương, ngây ngốc “A” một tiếng.
Đối diện Tô Sóc nghe được cậu đáp lại, nhẹ nhàng thở ra, nói: “Em chịu nhhe điện thoại là tốt rồi. Anh còn tưởng rằng… Còn tưởng rằng…”
Cuối cùng vẫn là không nói tiếp, hắn nghĩ không nên phá hư bầu không khí, cấp tốc chuyển đổi chủ đề: “Này, không nói những chuyện kia nữa. Mẹ hỏi anh lúc nào thì em chuyển về Tô gia. Trong nhà cái gì cũng có, quần áo của em lúc trước ở trên núi, anh đã cho người giặt sạch sẽ cất kỹ rồi, em còn cần cần mua thêm gì, em nói cho anh biết. Ngày mai anh đi mua ngay.”
“Không có.” Dư Đường cảm thấy mình trả lời quá đơn giản, bổ sung nói: “Em không có gì muốn mua thêm.”
“Vậy à…” Tô Sóc lại bắt đầu do dự, bởi vì sợ bị cự tuyệt mà khó mà mở miệng, hỏi: “Vậy lúc nào thì em chuyển về? Anh đón em.”
Dư Đường nghĩ nghĩ, trả lời: “Chắc là cuối tuần này. Em chờ cha và ba ba trở về.”
Câu nói này không thể nghi ngờ nữa, nó như là một viên thuốc an thần cho hắn, Tô Sóc thở phào giọng nói trở nên nhẹ nhàng: “Vậy ta cuối tuần anh đến nhà đón em, sau đó gặp mặt hai vị trưởng bối xin được đón em về Tô gia.”
Đã đáp ứng xong mọi chuyện, Dư Đường không có biểu biện gì nhăn nhó, nhẹ nhàng một nhỏ giọng: “Ừm”.
Tô Sóc đầu kia ngược lại thì nhăn nhó, nội tâm nhộn nhào, hỏi: “Vậy… Vậy mấy ngày này em ở nhà làm gì? Có muốn đi đâu không? Anh dẫn em đi chơi nhé?”
Dư Đường rủ xuống mắt loay hoay dùng khăn lau tóc: “Không, em không muốn đi đâu hết.”
“Ở nhà đợi rất nhàm chán? Hay là anh mua cho em máy chơi game nhé?”
“Không, em không muốn.” Dư Đường bận bịu cự tuyệt, nói: “Cái đó có sóng điện từ, đối với thân thể của Bảo Bảo sẽ không tốt.”
Nghe được câu trả lời nghiêm chỉnh này, Tô Sóc ở trong điện thoại thấp giọng cười. Bên kia đầu dây Dư Đường cảm thấy e lệ, đỏ mặt không lên tiếng.
Sau khi cười xong, giọng Tô Sóc nghe càng thêm ôn nhu uyển chuyển: “Vậy bây giờ em đang làm gì?”
Khăn mặt trên tay Dư Đường đã bị cậu vặn thành một cục vì lúc nãy bối rối suy nghĩ trả lời hắn, giận hờn nói: “Em đang lau khô tóc.”
“Bé ngoan.” Tô Sóc biết cậu không thích lau khô tóc, dụ dỗ nói: “Sau này về nhà lão công giúp em lau.”
Dư Đường trầm mặc hồi lâu, tựa hồ không tưởng tượng ra được tình cảnh lúc ấy sẽ như thế nào, cất tiếng yếu ớt như muỗi bay vo ve nhỏ giọng “Ừm” một chút.
Tô Sóc tự nhiên nghe được câu trả lời của Omega nhỏ có chút không tin, ôn nhu nói: “Anh nói rằng muốn đối xử tốt với em. Cả một đời này chỉ đối tốt với em, đối với một mình em… Nếu anh lừa em thì anh sẽ là chó con.”
Sau đó một tuần lễ, Tô Sóc đem Dư gia xem như căn cứ địa, mỗi ngày từ lúc sáng sớm đã có mặt, nhất định phải đợi cho tới khi chạng vạng tối hắn mới trở về.
Mấy ngày này Dư Sênh đánh cũng đã đánh, đuổi cũng đã đuổi. Hiện tại mệt mỏi co quắp ở trên ghế sa lon thở, chỉ vào Tô Sóc đứng trong bếp đang nhàn nhã pha sữa bò nóng nói: “Ngươi!!! Ngươi ngươi không cần công việc sao? Mỗi ngày đều chạy đến nhà ta!”
Tay phải của Tô Sóc đang bận pha sữa bò, tay trái từ trong túi móc ra thẻ học sinh đưa ra: “Bẩm người cậu tương lai của Bảo Bảo, tại hạ hiện tại vẫn là sinh viên.”
Dư Sênh tức giận vác túi sách lên, cùng là sinh viên, vì cái gì mà mỗi ngày đều đi đến trường học?
Tốt lắm, còn không phải là vì tình yêu đáng chết này sao.
Trên lầu, Dư Đường tiếp nhận sữa bò Tô Sóc đưa tới, chủ động đi đến ban công ngồi ghế. Bởi vì Tô Sóc muốn mở máy tính xử lý công việc, cậu nhận định máy tính sóng điện mạnh, đối Bảo Bảo sẽ không tốt.
Cho dù Tô Sóc thích náo nhiệt, lúc bắt tay xử lý công việc thật nghiêm túc an tĩnh. Uống xong sữa bò, Dư Đường vén rèm lên nhìn thoáng qua, Tô Sóc còn chăm chú nhìn vào màn hình laptop xử lý việc ở công ty, cậu để ly xuống, nhắm mắt ngồi trên ghế, bên tai nghe tiếng lộc cộc lộc cộc cộc từ tiếng đánh bàn phím êm tai mà ngủ.
Ánh nắng chói chang của mùa hè không còn nhiều, Dư Đường đã tiến vào cuối thời mang thai nên yên giấc ngon thành hi vọng xa vời, một giấc ngủ có thể ngủ qua hai giờ cũng khó khăn. Tuy ngoài miệng Dư Đường không nói, nhưng Tô Sóc lại phát hiện được tinh thần cậu không tốt. Có đôi khi cậu trộm lại gần, hôn hắn xong còn đứng ì một lúc, ánh mắt dừng lại trên người mình, mê hoặc nhìn hắn không rời mắt tràn ngập sự ỷ lại không chút đề phòng.
Mỗi lúc như vậy, Tô Sóc liền không khỏi cảm kích độ xứng đôi bẩm sinh siêu cao về tin tức tố. Nếu không phải bởi vì cái này, hắn trên con đường từ từ truy vợ này không biết sẽ phải đi đến lúc nào mới xong.
Vì muốn Dư Đường ngủ một giấc ngon, khi nãy hắn pha sữa bò có cho thêm thuốc vào ly, thuốc này đối với người đang mang thai không có hại, chỉ có tác dụng hỗ trợ ngủ ngon để bảo vệ sức khoẻ. Dư Đường ngủ một giấc say quả nhiên rất thơm, buổi chiều bị hắn ôm vào xe cũng không hay, động tĩnh lớn như vậy cậu chỉ nhắm mắt rồi lại nhíu mày, không ý tỉnh lại.
Đến lúc tối rồi mà Dư Đường vẫn còn đang ngủ, Tô Sóc sợ cậu bị đói, đem cậu lay tỉnh. Dư Đường mở đôi mắt ướt sũng, ra, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Tô Sóc, thần sắc bảy phần mờ mịt ba phần ủy khuất, bộ dạng này rất khó gặp lộ ra dáng vẻ ngây thơ.
Tại sao trước kia hắn không phát hiện Omega nhỏ của mình lại đáng yêu như vậy?
Tô Sóc dùng tiểu xảo vuốt nhẹ mũi Dư Đường, gọi: “Bé heo.”.
ngôn tình ngượcDư Đường cau mũi một cái, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ thấy đường đi lạ lẫm, lười nhác hỏi: “Đây là nơi nào?”
Tô Sóc câu môi cười một tiếng: “Đây là trại nuôi heo. nơi này chuyên bắt những bé heo ngủ say như em.” Nói xong còn đưa mắt nhìn từ trên xuống dưới người Dư Đường dò xét, vuốt cằm nói: “Ừm, hẳn là có thể bán bé heo này với giá tốt.”
Dư Đường vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, lúc này liền tin là thật, bị dọa đến nỗi một tay bảo vệ bụng, một tay nắm lấy ống tay áo của Tô Sóc, run rẩy nói: “Không, em không bán.”
Lòng Tô Sóc lập tức mềm thành một cụm mây, đem người kéo vào trong ngực, hôn một chút gò má của cậu: “Đùa em đấy. Ai có thể bỏ được em đem đi bán?”
Nơi hai người đến chính là một nhà cửa hàng đồ ngọt ở ngoại ô, hoàn cảnh yên tĩnh, người cũng không nhiều.
Vào cửa liền được chị họ Hà Linh nhiệt liệt hoan nghênh, nàng đem hai người dẫn tới chỗ ngồi gần cửa sổ, hỏi bọn họ có kiêng ăn món gì không, sau đó chủ động đi đến quầy tiếp tân chọn món.
Tô Sóc thấy nàng đã đi xa, quay sang nhìn Dư Đường nói: “Tiệm này là nàng cùng chồng tương lai mở đấy. Nàng thật sự là chị họ của anh. Hàng thật giá thật, già trẻ cũng không gạt.”
Dư Đường nghĩ đến ban đầu ở nhà ăn của trường học đem Hà Linh xem như người yêu của Tô Sóc, còn phát điên một thời gian. Bây giờ không khỏi có chút ngượng ngùng, bưng lấy cái chén không nói lời nào.
Mục đích Tô Sóc nhắc lại chuyện này cũng không phải muốn để cậu hổ thẹn, bắt lấy tay cậu, lần lượt đem ngón tay nhẹ nhàng nhào nặn. Cuối cùng ở trong lòng bàn tay cậu vẽ một vòng tròn, chiếm lấy bàn tay cậu giống như nắm bảo bối ở trong tay mình, nói: “Về sau em đừng suy nghĩ lung tung, ai ra ngoài lêu lổng làm loạn thì người đó là… Chính là heo.”
Trong vòng vài ngày đem các loại súc vật phát thề độc Tô Sóc bị Hà Linh chế giễu ròng rã suốt một bữa cơm, nàng tràn đầy phấn khởi đối Dư Đường vạch trần tật xấu của Tô Sóc: “Tiểu tử này từ nhỏ đã có cái nết thúi đó là có mới nới cũ, vừa mua đồ mặc được một lần là ném, đồ chơi cũng thế. Bác gái nhìn thấy nó như thế không chịu được, sau đó đem nó tắm rửa sạch sẽ rồi đóng gói gửi đến một vùng núi nghèo khó, bình quân mỗi tháng gửi trợ cấp một lần. Em đoán xem nó làm gì ở đó? Thế mà cuối năm người ta còn đưa tới một lá cờ khen thưởng, cảm ơn người bạn nhỏ Tô Sóc kiên trì bền bỉ cống hiến sức mình cho tổ quốc.”
Dư Đường nghe xong im lặng khóe miệng cong lên cười, Tô Sóc sốt ruột, bận bịu giải thích: “Hiện tại em không phải là dạng người này. Chị đừng ở trước mặt vợ em nói mò nữa.”
Hà Linh không dừng được, nói: “Thời điểm lên cấp ba cũng thế, đổi đối tượng so thay quần áo còn chịu khó lựa chọn. Lúc ấy lưu hành cách viết tay thư tình, hắn đem thư tình nhận được có tên người gửi dùng dạo rọc giấy cắt ra rồi để trên mặt bàn, đổi lại đối tượng gửi thư cho hắn khi biết tin này khóc như mưa mấy hôm, còn có rất nhiều ảnh chụp gửi cho hắn, cứ như vậy đều không nhớ được. Có một lần đón lễ tình nhân hắn hẹn đối tượng đi chơi, người ta ở cửa trường học đợi đến trời tối mới biết được tiểu tử này nhận lầm người, trước đó đã ôm bạn gái đi xem phim trước.”
(Heana có lời muốn nói: =))) Thì ra bé Tô còn bị mù mặt nữa.)Loại chuyện xấu của hắn thì Hà Linh giấu cả một sọt muốn nói, Dư Đường cũng nguyện ý nghe, thỉnh thoảng mím môi mỉm cười, dáng vẻ nghe được chuyện của xấu về hắn rất vui vẻ, làm cho Tô Sóc không đành lòng không để cậu nghe.
Mắt thấy đồ uống trên bàn sắp hết, Tô Sóc chủ động đi tìm nhân viên giúp mọi người mua thêm nước uống. Hà Linh bên này kể xong chuyện cũ, mắt thấy Tô Sóc đã đi xa, quay lại cười đến híp mắt nhìn Dư Đường, nói: “Cho nên là tiểu tử này bây giờ có thể biến thành dạng này, thật là khiến người ta khó có thể tin.”
Dư Đường thấy nàng bỗng nhiên thay đổi chủ đề cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, để cái chén trong tay xuống, nhẹ gật đầu.
Hà Linh nói tiếp: “Trước đó chị thường xuyên nghĩ, tương lai sẽ có một Omega nhỏ hình dáng ra sao mới có thể đem thằng em họ suốt ngày gây hoạ này khiến hắn ngoan ngoãn. Lúc trước nhìn em yên lặng lại ít nói, cũng không thể tưởng tượng ra làm sao hai đứa sống chung với nhau dưới một mái nhà. Nhưng hôm nay xem xét lại mọi chuyện, cẫn cảm thấy cũng chỉ có em mới có thể khiến nó ngoan như vậy.”
Dư Đường chậm rãi chớp mắt, Hà Linh nhịn không được cười: “Vẫn là Dư Đường tốt nhất, là chị đang khen em đấy. Hai người các em thật sự là một đôi trời sinh, về sau cùng nhau sinh hoạt thật tốt nhé.”
Dư Đường cũng nhìn Hà Linh mỉm cười: “Dạ. Cảm ơn chị.”
Sau khi chuyển về Tô gia ở. Một ngày trước, Dư Đường nhận lời đi tham gia diễn đàn của một tạp chí chủ đề mỹ thuật.
Tô Sóc sợ cậu lại cùng người không đứng đắn tiếp xúc, tự mình đem người đưa vào tận ghế trong hội trường, xác định Tống Viễn Chinh không ở chỗ này, mới thôi cảnh giác. Nói với Dư Đường rằng ba giờ sau sẽ trở lại đón cậu.
Tại diễn đàn, nửa bộ phận trước là bên khách mời đang ngồi thảo luận, thân thể Dư Đường đang mang thai nên không tiện, cậu chọn ngồi tại hàng cuối cùng nơi ít người chú ý, ôm sách vừa nghe vừa nhớ. Sau đó, giữa buổi trò chuyện tiếp tục giới thiệu người đi ra từ bộ phận cánh gà trên sân khấu, thuận tiện giới thiệu hai vị này sắp trở thành người mẫu đồng thời là khách quý tạp chí, trên đài dưới đài nổi lên những tràng vỗ tay cùng tiếng vui mừng hưởng ứng.
Trừ người cha là một trong tứ đại Thiên Vương thì Dư Đường cũng không biết người đứng trên đài là ai, cậu ngẩng đầu nhìn lên, nam nhân trên sân khấu quả nhiên cậu không biết, nữ lại là khuôn mặt có chút quen.
Giữa giờ bên tổ chức tạm nghỉ giải lao, Dư Đường rời khỏi chỗ ngồi đi một chuyến đến toilet, rẽ vào hành lang yên tĩnh cùng lúc đó vừa vặn chạm mặt nữ khách quý khi nãy trên đài.
Giang Khả Trừng hiển nhiên là đặc biệt chờ sẵn ở chỗ này, vẻ mặt khi ở cùng Tô Sóc với thời điểm này hoàn toàn khác biệt, nàng còn lên mặt khinh thường và phách lối, ánh mắt lướt trên người Dư Đường quan sát một vòng, rơi xuống trên bụng Dư Đường so với lần trước gặp mặt thì bụng càng cao hơn, nàng đứng thẳng lên âm dương quái khí “Hừ” một tiếng: “Đã lâu không gặp. Con dâu nhà Tô gia.”
Dư Đường dừng bước lại, qua loa nói: “Ừm.”
“Ấy.” Giang Khả Trừng châm chọc nói: “Vừa mượn đứa con trong bụng củng cố địa vị, cái mông còn chưa có ngồi vững trên ghế vàng, vậy mà giá đỡ chưa gì đã được bưng lên.”
Dư Đường nâng tầm mắt lên, nhìn thẳng vào mắt của nàng, Giang Khả Trừng thấy vậy không khỏi bối rối, miễn cưỡng chống đỡ, khí thế nói: “Ngươi đừng đắc ý quá sớm. Ta ở bên Tô thiếu gia hơn một năm, tính tình của hắn không ai ngoài ta rõ hơn hết. Hiện tại hắn là đối tốt với ngươi vì nể trong bụng ngươi có con của hắn. Nhưng mà cùng lắm là hắn đang say mê món đồ chơi mới thôi. Chờ hắn chơi chán, ngươi nghĩ xem hắn sẽ còn nhìn lại ngươi một chút nào không.”
Phải nói lời thốt ra này cực kỳ cay nghiệt, Dư Đường lại không thấy ảnh hưởng chút nào, lạnh lùng nói: “Không có.”
Giang Khả Trừng không hiểu thấu: “Cái gì mà không có?”
Dư Đường nói: “Không có người nào so với tôi hiểu rõ anh ấy hơn.”
Không biết có phải ảo giác hay không, Giang Khả Trừng cảm giác từ mặt Dư Đường bắt được một ý cười nhạt nhẽo, giống như là đắc ý, lại giống là nắm chắc phần thắng trong tay. Trong ánh mắt của cậu dành cho nàng đều thành sự thương hại.
Giang Khả Trừng suýt nữa hoảng sợ biểu hiện ra mặt không ngừng trấn định bản thân, hung dữ trừng mắt với Dư Đường: “Ta biết mà, biết ngươi không có ý tốt! Năm ngoái trong lòng của hắn hay trong mắt của hắn cũng đều chỉ có ta! A, ngươi là cái thá gì? Ngươi ở trước mặt ta là loại người này còn sau lưng lại là người khác. Cùng lắm làm được chút thủ đoạn bẩn thỉu thôi.”
Nàng đến tìm Dư Đường cũng chỉ vì không cam tâm. Cho dù nàng nhận định Dư Đường ở sau lưng làm thủ đoạn, thế nhưng là nhìn không thấy, lại không có chứng cứ, nàng muốn kiện đều không có cách nào. Bây giờ chỉ có thể khóc lóc om sòm mà nghịch nháo. Nếu những gì nàng trải qua không tốt, thì người khác cũng đừng hòng thoải mái.
Ai ngờ Dư Đường bình tĩnh như vậy, không chỉ có không e ngại sự khiêu khích của nàng. Ngay cả khi nàng nửa thật nửa giả nhắc nhở tất cả mà cậu lại giống như không nghe thấy.
“Cô sai rồi. Người không có ý tốt chính là cô.” Dư Đường gằn từng chữ, nói: “Còn nữa, trong mắt của anh ấy và trong lòng anh ấy, cho tới bây giờ đều không có cô.”
Buổi chiều Tô Sóc lái xe đến đón Dư Đường, trực tiếp mang cậu đi về Tô gia ăn cơm.
Mấy ngày nay mẹ thích cùng con dâu trò chuyện, Tô Sóc dành thời gian ở nhà giúp Dư Đường bố trí một gian phòng vẽ tranh. Dư Đường đẩy cửa đi vào, lần đầu tiên liền trông thấy trên tường treo mấy tấm hình lấy hồ điệp cùng hoa làm nhân vật chính trong bức họa.
Tô Sóc vương tay lấy cho cậu một bức họa mới, hồ điệp cùng phấn hoa dựa chung một chỗ, ở giữa gạt ra một quả hồng tử nhỏ tròn trịa. Sau khi hoàn thành Tô Sóc ngắm nhìn vẫn không hài lòng lắm, dùng màu đỏ tại phía bên trên chỗ sát đỉnh đầu hai đứa đưa tay tô một trái tim.
Dư Đường được Tô Sóc đưa về nhà lúc sắc trời đã tối, kém chút lại ở trên xe ngủ. Ban đêm không khí ẩm thấp, Tô Sóc cầm áo khoác đắp lên cho cậu, tới cửa còn chụp lấy tay của cậu không thả.
Rõ ràng không phải lần đầu tiên yêu đương, qua những ngày ở chung đụng chạm này hắn nhận ra hắn của lúc trước hoàn toàn khác biệt. Hắn sẽ vì một nụ hôn của đối phương mà tim đập rộn lên, cũng chỉ vì Dư Đường nở một nụ cười mà vui mừng khôn xiết. Trong cuộc hôn nhân này vì hai người mới bắt đầu yêu đương, hắn làm Alpha vốn nên nắm phần chủ đạo, nhưng đến lúc tự mình thực hiện thì lại ngu vừa nát, giống như mới biết yêu.
Tô Sóc như hòa mình trong bóng đêm tay chà xát quần, nói: “Ngày mai em ngủ thêm một chút, sau mười giờ anh sẽ tới đón em. Chỉ cần em về nhà ăn cơm trưa là được.”
Dư Đường gật đầu, con ngươi long lanh trong bóng đêm hết sức sáng tỏ, bên trong chứa một bóng người đần độn trước mắt mình.
Tô Sóc trầm xuống một hơi, nhanh chóng từ trong túi móc ra thứ gì, nhét vào Dư Đường trong tay, khô cằn nói: “Ngày mai… Ngày mai sẽ nhanh đến. Cái này, không giúp anh đeo lên sao?”
Dư Đường mở ra bàn tay, cúi đầu nhìn, trong lòng bàn tay nắm một chiếc nhẫn kiểu nam.
Là nhẫn cưới của bọn họ.
“Trước kia em có một chiếc, anh gói cùng tờ giấy chung một chỗ ném tới ban công trên phòng em… Mà làm mất cũng không sao, chúng ta đặt trước một đôi nhẫn mới. Nếu em muốn tổ chức hôn lễ một lần nữa cũng không thành vấn đề, chờ Bảo Bảo của chúng ta chào đời… Nhưng là chiếc nhẫn này… Em trước tiên cần phải đeo lên cho anh, không phải anh không an lòng.”
Tô Sóc vò đầu bứt tai, nói năng lộn xộn, bên này Dư Đường tựa hồ không nghe lọt tai, nhìn xem chiếc nhẫn đến xuất thần.
Đang lúc Tô Sóc buồn nản không thôi, chuẩn bị đem chiếc nhẫn cầm về, Dư Đường đột nhiên nắm chặt nắm lấy chiếc nhẫn trong tay, giang hai cánh tay bổ nhào vào trong ngực hắn.
Tô Sóc vội vàng không kịp chuẩn bị, bị Dư Đường nhào đến ôm bất ngờ khiến hắn lùi nửa bước, nắm lấy eo của cậu, khẩn trương hỏi: “Làm sao rồi?”
Dư Đường nhón chân lên, cánh tay chăm chú vòng lên cổ Tô Sóc, vì bụng quá lớn, tư thế ôm cũng mất tự nhiên. Cậu vẫn là không muốn buông tay, nửa gương mặt chôn ở bên trong hõm vai Tô Sóc, trầm giọng nói một câu cái gì.
Trùng hợp có gió thổi qua, Tô Sóc nghiêng lỗ tai lại gần cậu, nói: “Bảo bối. Em nói cái gì? Lớn tiếng chút, anh không nghe rõ.”
Dư Đường dùng sức lắc đầu, bờ môi nhếch, sợ câu này bị tiết lộ ra ngoài. Cậu nhắm mắt ôm chặt Tô Sóc, ở trong lòng lặp lại: Giống như giống như đang nằm mơ vậy.
Heana có lời muốn nói: Heana vui lắm mọi người ơi. Huhu *xúc động* Đoạn này ngọt quá tui chịu không nổi huhu.