Sự tình xảy ra lệch hướng khiến hai người họ đành phải bỏ lỡ bữa ăn sáng.

Mẹ Tô sợ hai người đói bụng nên dặn dò phòng bếp chuẩn bị làm cơm trưa. Khi thấy Dư Đường đi xuống lầu thì mẹ Tô bèn gọi người bảo rằng nàng và hai con muốn dùng bữa, trên bàn lớn của Tô gia đặt lên rất nhiều món hấp dẫn được chuẩn bị từ bếp trưởng. Tô Sóc thấy vậy liền nhanh nhẹn lựa chỗ để ngồi bên cạnh Dư Đường, ân cần gắp thức ăn cho cậu. Mắt thấy Dư Đường không có khẩu vị muốn ăn, hắn quay sang hỏi dì giúp việc trong nhà còn có sữa bò nóng hay không để tự mình đem lên cho cậu uống.

Mẹ Tô cười nói: “Chà. Nay đã biết quan tâm vợ rồi à?”

Tô Sóc nghe mẹ nói vậy thì mới cảm nhận sâu sắc được câu “Tình yêu là chất xúc tác cho con người trở nên dịu dàng”, hắn cười tủm tỉm nói: “Em ấy uống gì bổ nấy.”

Dư Đường đang uống một ngụm sữa, thình lình nghe Tô Sóc nói thì bị sặc nước, cúi đầu ho nhẹ hai tiếng, gương mặt hiện tại của Dư Đường vì ngại ngùng mà đỏ ửng lên thật dễ phát hiện, cậu duy trì im lặng không lên tiếng trong bữa ăn.

Ăn cơm xong, Tô Sóc chủ động đi phòng bếp phụ dì rửa hoa quả, Dư Đường thấy vậy cũng đến, Tô Sóc bận bịu định khuyên cậu trở về phòng khách nghỉ ngơi, lại nghe cậu hỏi: “Anh đã tìm được giấy hôn thú chưa?”

Tô Sóc ngẩn người, rơi vào trầm tư đến nửa ngày mới nở một nụ cười, gắng gượng trả lời: “Anh vẫn chưa tìm được… Nhưng mà em nhìn xem hôm nay đã trễ như vậy, nếu không thì hôm nào…”

Dư Đường rủ xuống mắt nói: “Vậy em đi trước. Cảm ơn anh và mẹ đã chăm sóc em hai hôm này.”

Lời này cậu nói ra như giội một chậu nước đá vào đầu hắn, lòng Tô Sóc nháy mắt trở nên hoảng sợ, luống cuống giữ Dư Đường lại nói: “Hay là em ăn ngồi xuống dùng một ít hoa quả? Anh chuẩn bị đem trái cây đã rửa sạch cho mẹ và em dùng tráng miệng rồi.”

Dư Đường kiên trì muốn đi nên mẹ Tô càng không thể giữ lại, Tô Sóc tranh thủ cơ hội gần gũi với cậu một chút nên mở miệng bày tỏ ý muốn đưa cậu về. Xe chạy đến nửa đường thì Dư Đường mở miệng, nói Tô Sóc đưa mình đến cổng trường Đại học A là được.

Khoảng cách từ Tô gia đến Đại học A chỉ tốn khoảng nửa tiếng đồng hồ, Tô Sóc có lý do hoài nghi Omega nhỏ đang cố ý tránh né hắn, nhưng vì đi cùng nên hắn không để cậu chờ lâu mà chạy thẳng một mạch. Tô Sóc mặc dù có chút buồn khó nói nhưng vì cậu nên hắn nguyện ý im lặng. Khi tới nơi hắn cũng theo Dư Đường xuống xe, Tô Sóc giữ yên lặng đi đằng sau Dư Đường, một đường đi theo cậu đến văn phòng.

Dư Đường đi vào văn phòng, còn Tô Sóc ở bên ngoài trông coi. Thầy Lý ngạc nhiên xen chút vui mừng nói: “Hai em đã quay lại với nhau rồi à?”

Dư Đường không có ý định trả lời thầy Lý nhưng cũng không phủ nhận chuyện này, cậu nhanh chóng nói ra lý do đến đây. Bởi vì bên phía bệnh viện dự đoán tầm ba tháng sau sẽ sinh Bảo Bảo nên hiện tại cậu đang rảnh rỗi muốn quay lại trường học tập. 

Thầy Lý bấm ngón tay tính toán, nói: “Ba tháng sau thì bé con mới được sinh sao? Không phải là một tháng nên trò gấp gáp như vậy làm gì? Nếu trò quay trở lại học vào lúc này thì sẽ nhanh đến kỳ nghỉ hè của trường. Hay là trò hãy nghỉ ngơi hết năm nay rồi sang đầu xuân năm sau quay trở lại học được rồi đấy.”

Dư Đường lắc đầu: “Em đã bỏ lỡ nhiều kiến thức trong chương trình học rồi. Hiện tại em ở nhà cũng cảm thấy nhàn rỗi nên muốn bổ sung lại kiến thức đã mất.”

“Chờ đến lúc trò sinh em bé thì trò sẽ không cảm thấy như vậy.” Thầy Lý cười nói: “Một cục thịt nhỏ mũm mĩm, hai mắt to tròn suốt ngày nhìn chằm chằm tò mò về trò, một lát đối với trò thì khóc nháo rồi một lát lại nhìn trò cười đến vui vẻ. Bảo đảm người của trò thì ở trường học, còn tâm lại lo lắng nhớ bé con mà bay về nhà.”

Tính tình của Dư Đường lại lạnh nhạt, đối với việc chưa từng trải qua này khiến cậu mơ hồ sinh ra cảm giác không đồng ý với điều thầy Lý nói. Cậu sờ sờ Bảo Bảo đang ở trong bụng của mình thầm suy nghĩ. Đứa bé này đến với cậu mà nói cũng là ngoài ý muốn, cậu tự cảm thấy bản thân đã chuẩn bị tốt cho một sinh mệnh đang hình thành. Những chuyện cậu muốn làm đều là bác sĩ tư vấn cho cậu có thể làm khi mang thai, hoặc đi đọc sách học hỏi thêm kiến thức bổ ích, lúc nào thì nên đi kiểm tra thai định kỳ, lúc nào thì nên uống thuốc, món gì có thể ăn rồi chuyện gì không thể làm… Nhìn sơ qua thì có vẻ đã chuẩn bị mọi chuyện chu đáo. Nhưng trên thực tế ở tận đáy lòng Dư Đường lại cảm thấy mơ hồ, căn bản vẫn là không nỡ để Bảo Bảo chịu cực.

Bởi vì là con của mình và Tô Sóc nên lúc trước cậu mới mặc kệ mọi chuyện mà dự định tự mình sinh bé con. Về phần dạy bé con như thế nào, còn làm sao nuôi bé con, tương lai sẽ cùng con ở chung sẽ như thế nào? Tất cả mọi chuyện của sau này Dư Đường đều không thể tưởng tượng nổi.

Thầy Lý thấy Dư Đường ngẩn người, bèn gọi cậu nói: “Hừm. Tên tiểu tử kia lại ở bên ngoài hút thuốc. Tòa nhà này cấm đấy! Nếu mà nếu bị bắt được sẽ bị ghi tên vào sổ của hội học sinh. Sao trò không nói hắn hạn chế hút thuốc?”

Sau khi nghe thầy Lý nói vậy, ánh mắt của cậu liền hướng ra ngoài cửa sổ nhìn thì thấy Tô Sóc đang khoanh tay, lưng tựa tường đứng ở bên cửa sổ. Từ góc độ này chỉ có thể nhìn thấy non nửa khuôn mặt, quả nhiên là hắn đang ngậm thứ gì đó. Nhưng mà cái này không có nhả ra khói, càng giống như là một cây tâm tre bị hắn cắn lấy trong khi nhàm chán lúc ẩn lúc hiện.

“Ta đùa trò thôi.” Thầy Lý thấy bộ dáng bối rối tin là thật của cậu thì không nhịn được cười, nói: “Hai trò cứ như vậy thì sau này bé con lớn lên sẽ sống trong một gia đình như thế nào đây? Hai trò còn mãi trẻ con thế này, bản thân còn chưa muốn trưởng thành nữa sao?”

Đến khi Dư Đường mở cửa văn phòng ra thì Tô Sóc mới đem cây tăm ngậm trong miệng nhả xuống.

Hiện tại hắn đang cai thuốc, ngẫu nhiên bên trong miệng rảnh đến phát hoảng, bèn ngậm lấy tâm tre cắn đã nghiền. Lúc trước Dư Đường không thích hắn hút thuốc, mỗi lần gặp hắn hút thuốc đều tránh phải xa, tránh như tránh ôn thần.  Bản thân đã muốn ôm người trở về thì những tật xấu này nhất định phải từ bỏ.

Tô Sóc xuống xe mở cửa cho Dư Đường, hộ tống cậu tới cửa chính thì thật đúng lúc Dư Sênh mở cửa ra. Từ sau khi Dư Đường bỏ nhà đi thì hai Alpha này đã nổ ra một cuộc chiến hết sức căng thẳng. Tô Sóc nhanh nhẹn tiến lên đè cánh tay cầm chổi của Dư Sênh lại, mỉm cười nói: “Anh trai, chúng ta có thể bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện mà.”

Dư Sênh cho là mình nghe nhầm, hỏi: “Cái gì… Anh gì ở đây hả?”

Tô Sóc có việc cầu người giúp đỡ nên tư thế của hắn cuối thấp đến cùng, thành khẩn nói: “Anh là anh trai của Cá đậu hũ thì cũng là anh trai của em.”

Dư Sênh hết sức kinh ngạc, nhưng mà không để mình bị Tô Sóc xoay vòng vòng, nhanh chóng nổi điên, đuổi theo Tô Sóc như hung thần muốn mạng, cầm chổi lên đuổi hắn chạy vòng quanh sân nhà, vừa đuổi vừa mắng hắn không ngừng. Thời trung học Tô Sóc từng một thời hô mưa gọi gió, không ai không biết Tô Sóc vì hắn là người chạy nhanh nhất trường thì mấy trò rượt đuổi như mèo vờn chuột này. Hắn làm sao để Dư Sênh cầm cây cổi đuổi kịp mà đánh, chỉ là dưới mắt có câu “Tôn ti trật tự” nên không dám rục rịch. Trên thực tế là không tiện chống lại Dư Sênh, nếu hắn không thể trêu vào mà còn không biết trốn thoát thì sẽ ở lại để bị ăn đòn sao?

May mà thể lực hắn cũng không tệ, lúc trước trong các đại hội thể dục thể thao của trường học thì Tô Sóc thường xung phong thay thế người khác tham gia chạy cự li dài để tranh quán quân. Tất nhiên là hắn đều thắng, nhất quyết không để ai đoạt đi vị trí đầu bảng của mình. Sau khi rượt nhau được năm sáu vòng thì bắt đầu cảm thấy mệt, Dư Sênh thấy trước mắt không thể đuổi kịp Tô Sóc được, tức hổn hển cầm chổi trong tay hướng về phía Tô Sóc ném mạnh. Tô Sóc thân thủ nhanh nhẹn vừa vặn né được đòn chổi bay này của Dư Sênh.

Hắn chạy đến cửa ra vào đứng trước mặt Dư Đường dặn dò vài câu rồi nhét trong tay cậu vừa thở hổn hển, nói: “Em cầm lấy cái này nhé. Đừng để Dư Sênh biết. Hiện tại cảm xúc của anh ấy không ổn định.”

Dư Đường có chút muốn nói rằng mình không nhận đồ, Tô Sóc lại nhanh chóng đưa tay vào trong túi móc ra một cái điện thoại. Thừa dịp cục diện hỗn loạn nhanh chóng nhét đồ vào trong tay cậu, nói: “Em cầm cái này, đừng ném đi. Sóng điện thoại không tốt cho hai cha con nên khi ngủ em đặt điện thoại xa chỗ nằm. Sau khi anh tìm được giấy hôn thú sẽ gọi điện cho em.”

Nói xong thì Tô Sóc chạy nhanh như chớp mở cửa lên xe một mạch, xe vừa khởi động quay đầu xoay 180 độ, còn kịp lái xe đã hạ cửa sổ xuống tặng cho Dư Đường một nụ hôn gió.

Dư Đường bị “nụ hôn gió” này làm cho tâm tình rối loạn đứng ngơ ra. Sau đó được anh mình kéo về nhà, Dư Sênh đau lòng nhức óc chất vấn: “Sao em lại tha thứ cho thằng khốn đó rồi?”

Dư Đường gật gật đầu, rồi lại lắc đầu.

Cậu cảm thấy chuyện này chưa thể nói tới hai từ “Tha thứ”.

Tuy nói rằng hai người họ là anh em song sinh nhưng tướng mạo cùng tính cách hoàn toàn trái ngược. Dù sao cũng trong bụng mẹ chen chút bên nhau hơn tám tháng, có chút ăn ý khắc sâu nên suy nghĩ tinh thông, không cần đối phương nói thì người nọ cũng cảm nhận được tâm tình của nhau.

Cũng giống như hiện tại, Dư Sênh không cần truy vấn chuyện này mà chỉ là thở dài, vỗ vỗ bả vai của em mình lấy tư  cách anh cả trong nhà, bình thản nói: “Em từ nhỏ đã yêu thích cái gì thì đem sự tình giấu trong lòng, ai khuyên cũng đều nghe không vào… Thôi. Dù sao thì em vui vẻ là tốt rồi. Mọi người trong nhà vĩnh viễn là điểm tựa vững chắc chắc nhất để em dựa dẫm”

Gà bay chó chạy một hồi đã hai ngày trôi qua, ban đêm Dư Đường đã sớm lên giường nghỉ ngơi.

Vừa nhắm mắt lại thì cậu nghe thấy một thanh âm vang lên “Leng keng”, có vẻ như là phát ra từ bàn đọc sách truyền đến.

Mang lấy dép lê xuống giường, Dư Đường bước về phía chiếc áo khoác được treo ở trên ghế dựa, vì buổi chiều cậu đi ra ngoài nên tiện tay nhét điện thoại di động vào trong túi. Đưa mắt nhìn thì thấy trên màn hình xuất hiện một tin nhắn được gửi tới, nhìn không có đặc biệt, sau khi cậu mở khóa màn hình thì trên tài khoản xuất hiện chữ “Lão công” gửi tin nhắn: 

【  Bảo bối ngủ ngon, lão công yêu em ~ Bảo Bảo ngủ ngon, ba ba yêu con ~ 】

Dư Đường cũng không thường xuyên mang theo chiếc điện thoại di động này, cho dù Tô Sóc đã từng nói cái này có phóng xạ thấp cũng không được. Thật ra lý do cậu lựa chọn ở lại trên núi mà không phải tùy tiện chọn một khách sạn nào cũng là bởi vì hoàn cảnh tốt trên núi có lợi cho việc dưỡng thai.

Thế là sau đó cậu cũng không quan tâm đến điện thoại, nhất là về sau cậu càng bận bịu, cùng Tống Viễn Chinh đi thỉnh giáo một lão sư chuyên về hội họa. Ngày đó trở về nhìn thấy trên điện thoại di động có hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ, còn có bảy đến tám tin nhắn ngắn chưa đọc. Dư Đường vừa mở ra xem thì vài tin nhắn đầu còn nhắn bảo bối bảo bối, đằng sau bắt đầu chỉ đông chỉ tây.

【  Bảo bối. Em đến trường học sao?】

【  Em không ở trường học, cũng không ở trong nhà. Vậy em đang ở đâu? 】

【  Dư Sênh đang ở trường học, khi nãy anh còn nhìn thấy anh ấy đấy. 】

【  Em và Tống Viễn Chinh đi cùng nhau? 】

Dư Đường tay không hiểu run run tay, lại kéo tin xuống đọc, một đầu cuối cùng: 【 Anh đã tìm được giấy hôn thú. Khi nào chúng ta gặp mặt? 】

Dư Đường ổn định tâm trạng, sau đó nhắn tin cho hắn hẹn thời gian.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play