Tô Sóc bị người nhà bên Dư gia đuổi ra ngoài là đã hơn chín giờ đêm, đứng trước cổng còn có thể nghe được bên trong nhà đang ồn ào đủ loại âm thanh vang lên. Có tiếng mắng chửi muốn dùng dao phóng lợn đâm hắn xen lẫn còn có tiếng khóc lóc như phế tâm liệt phổi, còn có ôn nhu thì thầm trấn an bạn lữ của mình.
Tô Sóc có chút hoảng hốt, cảm thấy lúc này mới giống ngôi nhà hắn luôn mơ ước. Một ngôi nhà mà mọi thành viên đều quan tâm, chăm sóc lẫn nhau.
Vừa đi ra đi hai bước, cửa phía sau lần nữa mở ra, mấy hộp quà tặng đều bay ra ngoài nện vào trên người hắn. Dư Sênh đứng trước cửa vừa ném vừa mắng: “Cầm lấy mấy thứ đồ này của mi mà cút đi. Thằng ranh con ngươi nghe cho kỹ lời tao nói. Nếu Cá Đậu Hũ nhà chúng tôi xảy ra chuyện gì thì lão tử liền lấy ngươi đền mạng cho em tao!”
Phía sau hắn là thiếu nữ hùng hổ chạy theo anh trai trên tay cầm chắc cây chổi, một tay chống nạnh, hung hăng nói: “Chúng ta trước tiên đi tìm anh hai. Trở về rồi xử lý hắn sau cũng không muộn.”
Tô Sóc không đi nhặt lại đồ vật đã ném đi, hắn vốn mua là để có cớ qua nhà vợ tiện thăm dò xem cậu có ở nhà ngoại hay không vì từ lần hai người kết hôn đến bây giờ chính là lần thứ hai hắn đến nhà vợ.
Có thể tìm cậu ở chỗ nào được thì hắn đều tìm qua, nhà nhỏ trên núi, bệnh viện, Tô gia, trường học, nhà dì Lý… Tìm khắp nơi đều không thấy Dư Đường chứ đừng nói tới bắt được cái bóng của cậu.
Có lẽ là nhất thời hờn dỗi mình nên trốn đi. Giống như trước đó cậu rời nhà trốn đi chạy đến trên núi ở cũng giống như vậy. Dư Đường là một Omega lại còn đang mang mang thai, bây giờ có thể chạy đến nơi nào đây?
Nghĩ như vậy, Tô Sóc nghĩ là nên đi báo cảnh sát, cũng đem camera của bệnh viện cung cấp ghi chép đưa ra cho cảnh sát xem xét. Trong video Dư Đường thân hình đơn bạc, tại cửa phòng bệnh vịn tường nghỉ ngơi một hồi lâu mới khom lưng tiếp tục đi lên phía trước. Cuối cùng địa điểm xuất hiện của cậu là ở cửa chính bệnh viện, Tô Sóc liền có thể nhìn thấy Dư Đường trong video giám sát cậu đi từng bước một, dáng vẻ so với mọi người xung quanh đang tấp nập đi lại liền nhìn ra không hợp. Nửa đường còn có nữ y tá thấy cậu chật vật nên nói với hắn vài câu cái gì, đưa tay muốn dìu cậu, Dư Đường chỉ dừng lại một chút trả lời người kia. Chốc lát chuyển vào mình vào trong đám người tấp nập rồi chậm rãi biến mất lẫn vào bên trong đám đông.
Tìm được nữ y tá trong video lúc này đã là sáng sớm hôm sau. Nàng được bố trí chăm sóc cho Dư Đường và bác sĩ khám cho cậu cũng cùng đến đồn cảnh sát đưa lời khai để ghi chép thông tin. Ngồi lấy lời khai vừa hồi tưởng lại, nói: “Ta nhìn sắc mặt cậu ta rất kém cỏi, liền hỏi cậu ấy có cần trợ giúp không thì cậu ta lắc đầu nói không cần. Còn hỏi y có chỗ nào không thoải mái, y không trả lời ta chỉ nói phải đi xử lý thủ tục xuất viện. Ta nhìn thấy bụng dưới của y hơi to mới biết được là thì ra là một Omega đang mang thai, cũng không biết Alpha của cậu ấy đã chạy đến nơi đâu. Vợ mình xuất viện cũng không đến chăm sóc phụ làm thủ tục để cậu ấy bụng mang dạ chửa đi tới đi lui.”
Bên cạnh là bác sĩ sản khoa đang ngồi cười lạnh, nói: “Có trời mới biết là hắn chạy đến chỗ nào lêu lổng rồi nên vợ con đều mặc kệ. Hừ! Loại Alpha này tốt nhất là nên kéo ra ngoài nhét vào lồng heo đem thả ra giữa biển để cá mập cắn chết hắn đi.”
Tô Sóc đứng chờ ở cửa ra vào thấy nàng đi ra liền ngăn lại hỏi Dư Đường trước khi đi có nói gì khác không. Lần này hắn trực tiếp đụng vào họng súng, bác sĩ chỉ vào cái mũi của hắn nổi giận nói: “Ngươi còn biết xấu hổ hay không? Nhìn xem một người đang yên đang lành thì bị ngươi tra tấn thành bộ dáng gì rồi hả? Cậu ta từ lúc biết mình mang thai liền cách vài ba hôm là đến bệnh viện kiểm tra. Mỗi lần đến đều là đến có một mình, lúc đó ta còn tưởng rằng Alpha của y đã chết rồi! Ngươi có biết Omega mang thai bên người không có Alpha chăm sóc, không có tin tức tố trấn an sẽ như thế nào không? Sẽ sinh non đấy! Sẽ sụp đổ, xảy ra ra nguy hiểm đến tính mạng! Cậu ấy còn chết sống không chịu dùng tin tức tố nhân tạo nữa. Còn nói sợ đứa bé trong bụng sẽ không biết phụ thân là ai. Vậy mà không thể nghĩ tới chuyện sẽ như thế này. Thì ra ngươi là hạng người như vậy. Lúc đó ta nhìn thấy xét nghiệm báo cáo còn khuyên cậu ta nói đây là duyên phận trời định. Cả hai người các ngươi mau giải thích hiểu lầm cùng nhau bỏ qua chuyện cũ nữa chứ!”
Nữ bác sĩ lòng đầy căm phẫn, Tô Sóc bị mắng cái vòi phun máu chó, hắn đến một chữ đều không có lời phản bác.
Từ cục cảnh sát ra, hắn ôm một điểm hi vọng cuối cùng, gõ vang bên ngoài cửa nhà thầy Lý.
Cuối tuần không có lớp nên thầy Lý ở nhà đọc sách, trên sống mũi đeo mắt kính để nhìn qua thầy so bình thường càng nghiêm túc không kém. Nghe Tô Sóc nói hết mọi chuyện vì sao đến đây, đằng xa xoay người, trà cũng không rót mời khách mà tròn mắt trừng hắn, hỏi: “Ngươi lại khiến Dư Đường trốn đi nữa à?”
Tô Sóc không biết sao khi nghe thầy nói đến hai từ “trốn đi ” cứng đờ gật đầu.
Thầy Lý để ly xuống, trong phòng đi qua đi lại thỉnh thoảng dùng chỉ tiếc lúc này rèn sắt không thành thép ánh đưa mắt trừng Tô Sóc. Hơn nửa ngày mới nói ra một câu đầy đủ: “Ngươi đó ngươi đó!!! Thật sự là muốn chọc giận chết ta. Sớm biết kết quả là như thế này thì lúc trước nhất định không nên giúp hắn trốn đến trên núi mà trực tiếp khuyên trò ấy ra nước ngoài là được.”
Ánh mắt Tô Sóc sáng lên, hỏi: “Dư Đường ra nước ngoài rồi ạ? Cậu ta đến quốc gia nào?”
“Bây giờ mới gấp sao? Trước đó là ta cố ý để dì Lý lộ tin tức nên ngươi mới có thể tìm đến chỗ này, Dư Đường đại khái cũng đoán được trước chuyện này. Ngươi cho là cậu ấy sẽ còn tìm ta nương nhờ sao?” Thầy Lý tức giận nói, bỗng nhiên lại ý thức được cái gì, vỗ bàn một cái, nghĩ thầm [ Trách không được tại sao lúc đó Dư Sênh lại nói hai ngày này không rảnh. Tiểu tử thúi thế mà giấu diếm ta chuyện này.]
Kể cả manh mối cuối cùng cũng chặt mất, Tô Sóc có chút ủ rũ, buông thõng người bất lực cuối đầu mím môi không nói.
Thầy Lý bình phục xong tâm tình, nghĩ bụng hay là rót chén nước cho hắn, hỏi hắn: “Ngươi biết hết mọi chuyện rồi sao?”
Tô Sóc khó được trầm mặc, im lặng gật đầu trả lời vấn đề này.
Thầy Lý lại hỏi: “Đã nghĩ thông suốt chưa?”
Lòng hắn bây giờ rối như tơ vò, hai tay giao vào nhau nắm chặt mười ngón gắt gao đan cùng một chỗ, sắc mặt tái nhạt cuối cùng mới mở miệng, nói: “Trước tìm được Dư Đường rồi tính.”
“Ta đề nghị ngươi trước hết nghĩ cho kỹ rồi tìm người.” Thầy Lý bất đắc dĩ nói: “Cho tới bây giờ Dư Đường cũng không nói với ta rằng trò ấy cùng ngươi có mối quan hệ này. Nhưng mà ta nhìn ra được, Dư Đường rất yêu ngươi, cũng khát vọng xen lẫn hi vọng rằng người cũng yêu cậu ấy như vậy. Dư Đường tính tình tuy lãnh đạm mà đối với ngươi yêu đến nhiều như thế nên khi trò ấy bỏ đi chính là con đường lui cuối cùng của người ta rồi. Ngươi đó ngươi đó, đến tột cùng muốn đem người yêu mình bị thương thành cái dạng gì mới chịu tin Dư Đường là thật sự yêu ngươi?”
Bờ môi Tô Sóc run run mấy lần lại không nói chuyện. Chỉ là lắc đầu nhè nhẹ, có lẽ là không tin hoặc là không biết nên xử lý thế nào bởi vì chính hắn cũng không rõ tình cảm của mình dành cho Dư Đường ra sao.
Trở lại trên xe, thoáng nhìn thấy tờ giấy báo cáo kết quả xét nghiệm được đặt ở ghế ngồi kế bên tài xế. Tô Sóc lại cầm lên nhìn, chín mươi chín phần trăm phù hợp xứng đôi nhìn thật cay mắt, giấy trắng mực đen lại làm cho người xem có chút không hiểu.
Trước khi đi, thầy Lý nói với hắn: “Nếu như thực tế không thích Dư Đường thì tốt nhất cũng đừng đi tìm người về. Nhìn thấy hi vọng đến rồi lại mất đi đối với trò ấy mà nói chỉ là càng thêm tàn nhẫn.”
Nội tâm Tô Sóc đột nhiên không khỏi hoảng sợ, tựa như hắn biết nguyên nhân khiến Omega nhỏ của mình rời đi, vội vàng khởi động xe trở về trên núi.
Nhà rất nhỏ chỉ là thiếu người liền trở nên có chút trống trải khó nói. Lúc ấy trong bệnh viện tìm khắp nơi đều không gặp Dư Đường. Tô Sóc cho là cậu tự mình xuất viện sau đó trở về liền đem căn này căn nhà không lớn này lật cả đáy lên trời, ngay cả dưới gầm giường hắn cũng không bỏ qua.
Nhưng mà Dư Đường căn bản không có trở lại đây, hôm qua quần áo được giặt sạch còn phơi ở bên ngoài cũng chưa được đem vào nhà cất. Dư Đường rõ là một người yêu thích sạch sẽ giống như thấy ly nhựa có nước đổ nhào ra sàn cũng nhanh chóng dùng cũng khăn lau lau một chút. Tuy nhìn khá ngốc ngốc nhưng thật sự rất dễ thương.
Tô Sóc ở trên ghế sô pha ngồi điều chỉnh tâm trạng trong chốc lát, đứng dậy chỉnh gọn gàng đồ đạt trong nhà, định đem những chỗ mình làm loạn hết thảy khôi phục lại đúng chỗ cũ.
Bên trong phòng khách, cạnh góc tường có một giá vẽ đứng đang lẻ loi, phía trên có một bức tranh đã hoàn thành. Tô Sóc đến gần nhìn kỹ thì ralà một bàn ăn vàng óng màu sắc của bánh bí đỏ, không nhiều cũng không ít chỉ vừa vặn năm cái, là bánh ở Đại học A hay làm với số lượng giới hạn, đĩa bánh cũng là đĩa nhỏ trong phòng bếp là màu trắng có viền hoa kia. .
ngôn tình hàiTô Sóc nghĩ là đây là Dư Đường trong lúc rảnh rỗi vẽ chơi, bước vào phòng ngủ của cậu phát hiện dưới gối nằm của Dư Đường cất một món bảo bối nhỏ đó chính là tập tranh có vài bản phát thảo của cậu. Hắn muốn đem bức họa này cất vào đi nhưng lại tò mò không biết Dư Đường đã vẽ gì trong đây. Thuận tay lật từng trang tranh một lúc, ánh mắt Tô Sóc không tự giác dừng lại tại một bức tranh phong cảnh trong tập phát thảo.
Sân trường, gác chuông còn có hàng loạt cây sồi xanh ven đường, rất nhiều cảnh vậy có chút quen thuộc hiện ra trước mắt. Càng lật về sau còn có phòng học, bảng đen, bàn ghế, nhìn xem giống như là lớp học tại trường trung học. Sau này lật đến chính là vẽ sân trường đại học, Dư Đường rất am hiểu vẽ cảnh vật, rải rác mấy đường bút liền có thể phác hoạ nên cảnh vật nơi đó đầy sống động đến nỗi mỗi một trang vẽ phong cảnh đều làm cho Tô Sóc cảm thấy thật quen thuộc.
Không biết là vì làm ký hiệu hay là ẩn dụ cái gì, mỗi tấm vẽ lên đều có thể nhìn thấy hình dáng của một con hồ điệp. Cho dù là trên bãi tập đều có nó bay múa, trong phòng họcm đi ngủ, tại lễ đài diễn thuyết ở Đại học A… Không hiểu sao mà càng lật về sau đến khi lật đến một trang lấy bối cảnh giống như trong phòng họa. Sau đó thấy con hồ điệp hay bay bên cạnh người nay đã quấn quýt bên một đóa hoa dâm bụt đang bung nở bên trong nhị hoa vàng nhạt, hoa có biểu hiện đang khoe sắc.
Tô Sóc tựa hồ ý thức được cái gì, động tác lật giấy chậm lại.
Tiếp theo bức vẽ chính là đình viện của Tô gia, đâu đó trong một góc nhỏ liền thấy đóa hoa nọ đang lặng lẽ sinh trưởng, thời kỳ hoa nở sắp hết vậy mà cây dâm bụt vẫn như cũ cực kỳ diễm lệ rực rỡ vô cùng. Lấy ở góc độ ngồi xổm ở trong viện nhìn nhụy hoa đang vươn phấn không chút tinh thần đung đưa trong gió, khóe miệng ỉu xìu ỉu xìu lắc lư như chờ đợi. Nhưng con hồ điệp kia đã không thấy xuất hiện nữa. Lật liên tục mấy tấm họa tiếp theo đều không có sự xuất hiện của hồ điệp. Chỉ có nhụy hoa vẫn cô đơn ở nơi đó, một mình đi ngủ, một mình lên lớp, một mình ăn cơm, một mình ở sân trường chậm rãi đi bộ, cái này mấy trang họa còn có chút chút chữ viết ngoáy có thể nhìn ra vẽ tranh này bởi vì hồ điệp không xuất hiện nên có chút ảm đảm. Thái độ phác thảo đều trở nên qua loa ứng phó.
Chuyển biến câu chuyện trong tranh phát sinh vào mùa đông, ngoài cửa sổ tuyết bay, hồ điệp rũ cụp lấy cánh nằm nghiêng trên giường, nhụy hoa và nó đang ở rất gần, còn dùng cánh hoa mềm mại mình nhẹ nhàng sờ lên xúc giác thật dài của hồ điệp. Lại lật một trang tiếp, lại không gặp hồ điệp nữa, nhụy hoa bây giờ bên người xuất hiện một cái vòng tròn nhỏ gần nhụy mang sắc thái đỏ rực hình như quả non, càng nhìn càng giống như đã kết trái.
Nhụy hoa mang theo quả đi tới trên núi, quả từng ngày lớn lên bên trong nhụy hoa. Nhụy hoa sẽ thức dậy khi mặt trời vừa ra ló khỏi đồi núi mà rời giường, nhảy nhót tung tăng đi ra ngoài, đứng tại giao lộ hướng nhìn xuống dưới núi phóng tầm mắt nhìn ra xa. Rồi màn đêm buông xuống sẽ không nỡ tắt đèn tại vì lòng ôm hy vọng hồ điệp ngẫu nhiên bay tới bất cứ lúc nào mà không biết. Cuối cùng là ở bên cạnh giữ chặt nó không để nó cùng quả nhỏ bỏ đi nữa.
Giống như nhụy hoa kia tượng trưng cho một người, thay lời truyền đạt những cái điều không muốn nói, những chuyện không dám làm.
Lại lật tiếp thì mới thấy sau này liền không vẽ nữa, chỉ còn lại mấy trang chưa vẽ trống không trên giấy vẽ.
Không biết từ đâu mà trong lồng ngực Tô Sóc có một chút khí ở trong phổi bắt đầu lên men, hắn cố chấp hướng từng trang sau mà lật, lật đến cuối cùng phát hiện một miếng kẹp sách khiến lòng hắn trở nên cực kỳ nặng nề đến cực hạn, tựa như đau đén nỗi nó muốn xông ra xé nát lồng ngực hắn gần như sắp tan nát cả rồi.
Miếng kẹp sách đó chẳng là gì với hình dạng một mảng rau đã bị ép khô. Bởi vì lấy xuống thời gian quá dài đã khiến nó ố màu, miễn cưỡng nhìn ra được phía trên dùng bút mực vẽ ra chibi nhỏ đang cầm cái nồi ngày đó hắn vẽ trong lúc rảnh rỗi sau đó tiện tay vứt vào sọt rác. Dưới góc phải trang giấy cũng là hình dáng chibi nhưng lại được Dư Đường phát thảo kỹ càng, nghiêm túc hơn so với bản hắn khi đó tiện tay vẽ chơi.
Tô Sóc chợt nhớ tới trước khi kết hôn, ba ba của Dư Đường từng âm thầm tìm gặp hắn cùng hắn đã nói không ít lời. Thời điểm đó chính là bởi vì bị bức hôn nên hắn thẹn quá hoá giận, bảo trì mặt ngoài tôn trọng trưởng bối đã là quá miễn cưỡng nên căn bản không tâm tình kiên nhẫn nghe cha vợ nói.
Hiện tại hồi tưởng, chỉ nhớ mang máng vị kia phụ thân Omega kia đã nói: “Lúc Dư Đường còn nhỏ đã trải một trận bệnh nặng. Về sau chúng ta lúc ấy quá bảo hộ kỹ con mình, không để Dư Đường đi ra ngoài chơi, còn hạn chế con mình kết giao bằng hữu. Tính cách Dư Đường vốn là không thích nói chuyện, cứ thế mãi, liền im lặng rất lâu thành đem tất cả mọi chuyện đều giấu ở trong lòng mình tự chịu đựng suốt một thời gian dài liền biến thành thói quen. Ta nghĩ nếu Dư Đường nhất định phải cùng ngươi kết hôn chắc chắn là có nguyên nhân. Tâm đứa con ngốc này của ta rất mềm, chỉ cần ngươi đối với nó ôn nhu, nó liền sẽ ghi ở trong lòng. Sau đó liền nghĩ hết biện pháp báo đáp… Ta không có lập trường yêu cầu ngươi cái gì, chỉ hi vọng ngươi chí ít cho một chút kiên nhẫn, một chút xíu liền tốt.”
Buông xuống tập tranh, trải qua phòng bếp nhỏ, Tô Sóc mở ra tủ lạnh ra liền nhìn thấy bánh sủi cảo nhân thịt heo baqm ớt nhỏ được chất đầy trong hai cái hộp đựng thức ăn, ngăn đông lạnh nho nhỏ cũng chất đầy thịt đã sơ chế. Dư Đường không ăn cay, càng không thích thức ăn mặn, lại không quen biểu đạt cảm nghĩ, không quen cùng người so đo trả giá. Thông thường nhìn có một chút lạnh lùng nhưng thật ra bên trong lặng lẽ ôn nhu chiếu cố lại người, im ắng mà vụng về.
Tô Sóc ngược lại là đem sự quan tâm này dành cho mọi người. Vậy mà xem xét kỹ càng thì cái ôn nhu này hình như không có chia cho Dư Đường một chút. Cho nên ngay khi nhận được sự quan nho nhỏ từ hắn thì Dư Đường đều xem như bảo bối mà dốc lòng cất giữ, một mực bảo hộ ở trong ngực, sợ bị người nhìn thấy, càng sợ bị người cướp đi.
Thế nhưng cho dù có được bẩm sinh đến chín mươi chín phần trăm mức độ phù hợp đi chăng vẫn vẻn vẹn thiếu khuyết kia một phần trăm. Lời giải thích đã được đáp lại, một phần trăm nhỏ nhoi này cũng không khiến cho hai trái tim ngừng liên kết lại tiếp.
Tô Sóc đi bên cạnh bồn rửa mặt đem nước lạnh tạt lên mặt.
Trên núi gió lớn, cửa sổ mở cả ngày vậy mà trong phòng nhỏ của Omega nhà mình thoang thoảng chút mùi thơm dịu dàng đã tan hết, chỉ còn lại bên tai tiếng leng keng của chuông gió kéo theo tiếng cây xào xạt đung đưa.
Tô Sóc ngồi trên ghế chốc lát, nhếch môi kéo ra một cái so với khóc còn khó coi hơn cười.
Ai nói Omega nhỏ này không hiểu cách biểu đạt? Dư Đường làm sự tình như vầy lại giấu diếm không chịu nói để hắn cứ trách móc cậu rồi hiểu lầm nhau. Bây giờ nhớ lại mỗi cái đều để hắn khó chịu, hận không thể lập tức đem người bắt trở về. Đem suy đoán trong lòng đứng từ góc độ của Dư Đường liền dần dần xác minh mọi chuyện. Thật muốn hỏi Dư Đường vì cái gì ngay từ đầu không nói rõ cho hắn biết có phải là cố ý để mình hối hận, để mình khổ sở không chứ?
Trời sinh tính tình Tô Sóc thoải mái, hắn đã sống hơn 20 năm mà trong lòng chưa từng bao giờ tìm gặp hai từ “Hối hận” này. Ngày trước, điều duy nhất để hắn có chút buồn nản chính là ngày đó uống say đem Dư Đường mang lên giường, cũng chỉ có có vậy mà thôi. Lúc trước hắn tràn ngập tự tin về bản thân mình, cảm thấy không có người khiến mình vướng bận, càng không có chuyện gì mà hắn xử lý không được.
Nhưng mà từ lúc Dư Đường mất tích kể từ hôm qua đến bây giờ, mỗi phút mỗi giây trôi qua đều khiến Tô Sóc dằn vặt cùng hối hận không ngừng. Hối hận vì đêm hôm đó tại sao không có ở tại bệnh viện chăm sóc cậu thật tốt, hối hận vì đã nói không muốn hài tử, cho dù sinh ra cũng không nhận… Càng hối hận khi Dư Đường khẩn cầu lôi kéo hắn tại thời điểm đó vậy mà hắn không chút do dự hất tay người đó.
Hít sâu một hơi, cảm giác thần trí khôi phục minh mẫn. Tô Sóc liền đứng dậy, cầm áo khoác đi vào trong bóng đêm.
Những việc này chờ đem người tìm trở về lại tính lại cũng không muộn.